Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 119: Ta Không Cưỡi Nó

Sau khi ăn xong hai người đều ở trong sân cho ngựa ăn.
Lúc này đã là mười ngày cuối tháng giêng, thời tiết rất tốt, nắng chiếu không nóng cũng không lạnh, một trận gió xuân ùa về, tiếng cây cổ thụ xào xạc bên ngoài cửa khiến người ta rất dễ chịu.
Nữ tử liếc mắt nhìn con ngựa của Tống Du.
"Con ngựa của ngươi không cần dây cương sao?"
"Con ngựa nghe lời."
"Cũng không có yên ngựa."
"Ta không cưỡi nó."
"Thật rất thú vị..."
Nữ tử tiếp tục nhìn con ngựa của Tống Du từ trên xuống dưới, dường như cảm thấy rất hứng thú, giọng điệu giống như người đàn ông đời sau nói chuyện về xe:
"Thoạt nhìn giống như một con ngựa Bắc Nguyên."
"Đúng vậy."
"Lúc ta ở Dật Đô, cũng muốn mua một con ngựa Bắc Nguyên, nhưng lật tung khắp chợ ngựa cũng không có mấy con, còn rất đắt."
Nữ tử lắc đầu,
"Mua không nổi, mua không nổi."
"Năm nay ít ngựa."
"Lại nghe nói triều đình muốn chiến tranh."
"Ta cũng từng nghe nói."
"Tuy rằng thoạt nhìn con ngựa của ngươi hơi thấp và gầy, sợ là khi còn ở trong bụng ngựa mẹ bị bệnh hoặc bị bỏ đói, nhưng dù thế nào nó cũng là ngựa Bắc Nguyên, trông cũng khỏe mạnh, coi như cũng nhặt được con ngựa tốt."
"Vâng."
"Bao nhiêu tiền vậy?"
"Là của người bạn cũ tặng"
"Chậc chậc..."
Nữ tử liên tục chậc lưỡi.
Mặc dù là khen ngợi con ngựa của Tống Du, nhưng nàng vẫn cho ngựa của mình ăn cỏ, cho ăn rất cẩn thận, tay kia liên tục vuốt ve lông bờm, có vẻ như cũng là một người đang tưởng nhớ tình yêu.
Lúc này như chợt nhớ tới điều gì, nàng quay đầu lại:
"Đúng rồi! Ta cũng đi đường thủy, sao không nhanh bằng ngươi? Chẳng lẽ suốt dọc đường ngươi không nghỉ ngơi sao?"
"Có nghỉ ngơi hai ngày."
"Vậy ngươi đi cũng nhanh đó."
"Đi một mình nên cũng dễ dàng."
"Cũng đúng, là ta bị kéo lại nghỉ ngơi."
"Bạn của ngươi đâu?"
"Chúng ta chỉ tới Long Quận, không tới Lăng Ba. Ta có mấy sư huynh đệ nửa đường bị say sóng nên xuống ở An Thanh, một mình ta tới nơi này."
Nữ tử nói,
"Nói đi cũng phải nói lại, vốn dĩ việc nhận thư này là quyết định của ta, cũng không cần thiết để cho tất cả mọi người đi theo ta."
"Có lý."
"Trên đường ngươi có gặp sơn tặc không?"
"Gặp rồi."
"Làm sao ngươi thoát ra được."
"Nói với họ, ta chỉ là một đạo sĩ vân du bốn phương, một kẻ nghèo khó, chỉ có một con mèo và một con ngựa đồng hành, xin họ thả ta đi."
"Vậy là được rồi?"
"Không tệ lắm."
"Ừm..."
"..."
"Ngươi không tò mò ta có gặp sơn tặc không à?"
Tống Du lập tức hiểu ý, cung kính hỏi:
"Không biết ngươi đã gặp sơn tặc chưa?"
"Gặp rồi."
"Vậy làm thế nào ngươi thoát ra được"
"Dọa chạy và chém ngã một đám sơn tặc."
"Ngươi thật giỏi võ nghệ."
Tống Du liếc nhìn thanh đao trong tay nàng, thoang thoảng còn có mùi máu tanh, nghĩ đến lúc gặp nàng ở Dật Đô, ít nhất họ cũng có mười mấy người, có lẽ phái Tây Sơn là giang hồ danh môn mới đúng.
Nữ tử đột nhiên hỏi lại hắn:
"Ngươi đi đâu?"
"Hả?"
"Hỏi ngươi là lần này đi đâu?"
"Ngao du thiên hạ, tạm thời không có chỗ cố định."
"Thú vị đấy."
Nữ hiệp nhìn hắn từ trên xuống vài lần, trên môi nở một cười:
"Đạo sĩ vân du bốn phương sao?"
"Đúng vậy."
"Chỉ dựa vào một mình ngươi và một con ngựa sao?"
"Và một con mèo."
"À, còn có một con mèo..."
Nữ tử bật cười
"Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy dắt con mèo đi xa. Hơn nữa con mèo còn nghe lời như vậy, không buộc dây nhưng cũng không chạy đi. Ngựa cũng không buộc dây. Động vật mà đạo sĩ các ngươi nuôi đều thần kỳ như vậy."
"Thiên hạ rộng lớn, không thiếu chuyện lạ."
"Có lẽ ngươi có bản lĩnh, khó trách lại dám một mình phiêu bạt giang hồ."
"Ta là đạo sĩ, sơn tặc bình thường cũng sẽ không làm khó được ta."
"Thiên hạ rộng lớn, chỉ dựa vào áo đạo sĩ cũng đi không dễ dàng như vậy."
"Đường dài cách trở, trong khi đó cuộc hành trình đang đến gần"
"Nghe không hiểu."
"Chỉ cần có lòng thì ở đâu cũng có thể đi tới"
"Vậy ngày mai ngươi đi đâu?"
"Có lẽ đi An Thanh."
"Quận An Thanh sao?"
"Đúng vậy"
"Ngươi cũng đi đại hội Liễu Giang sao?"
"Đại hội Liễu Giang à? Là gì vậy?"
"Ngươi không biết sao?"
"Không biết."
"Trước khi vân du thiên hạ, ngươi chưa từng lăn lộn giang hồ sao?"
"Thường tu luyện ở đạo quán."
"Vậy ngươi đi An Thanh làm gì?"
"Trên đường tới đây, dọc đường thấy có núi sông rất đẹp, nghe chủ thuyền nói, đẹp nhất chính là An Thanh, cho nên quyết tâm đi xem thử."
"Vậy ngươi tới đây làm gì?"
"Gửi thư."
"Chỉ là đưa thư thôi sao?"
"Cũng không biết đi đâu."
"Ngươi biết Long Quận trước đây không?"
"Không biết."
"Thú vị..."
Nữ tử liếc nhìn hắn hai lần.
Vốn tưởng rằng cũng tiện đường với hắn, cho dù không đến huyện Lăng Ba, cũng phải tới Long Quận đưa thư, lại không ngờ hắn chỉ đơn giản là du sơn ngoạn thủy, muốn đi chỗ nào thì tới chỗ đó, vì đưa một bức thư lập tức đến với khung cảnh xa lạ cách xa ngàn dặm này.
Đạo sĩ này thật tuyệt vời và thú vị.
"Quả thật sông núi An Thanh rất đẹp, giống như trong tranh, nhưng chỉ là ta nghe nói qua và đây cũng là lần đầu tiên tới."
Nữ tử cười:
"Sau khi ngắm cảnh sông núi, ngươi có thể đi đại hội Liễu Giang tham gia náo nhiệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận