Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 486: Cố Hết Sức Để Làm

Thành Trường Kinh, đường Liễu Thụ, trong một gian phòng ở lầu hai.
Đạo nhân đặt Miêu nhi xuống đất. Lúc này là buổi sáng sớm, trong nhà không quá nóng bức, ngoài cửa sổ có ánh nắng chói chang, gió mùa hè thổi vào nhè nhẹ tạo thành một cảm giác hoàn toàn khác với thế giới trong tranh.
Sau đó, hắn nhìn quanh phòng - cửa sổ mở rộng, trên bậu cửa sổ và trên mặt đất có một số dấu chân, một số hướng vào trong, và một số hướng ra ngoài, thậm chí còn có một miếng vải treo bên cửa sổ, hắn có thể tưởng tượng ra bộ dạng vị khách lúc bước vào đã vội vã thế nào.
Sở dĩ hắn dám để bức tranh ở đây và an tâm rời đi đương nhiên là vì hắn đã có chuẩn bị trước - Tống Du đã thi triển bùa chú từ trước, bức tranh này không thể bị gỡ bỏ, binh đao vô thương, thủy hỏa bất xâm, và khoan cắt cũng vô dụng. Ngoài ra, lời nguyền cụt tay một năm đã được chuyển từ chạm vào bức tranh sang bị kích hoạt khi tự tiện đột nhập vào nhà, nên hầu hết có lẽ phần đông người đã hoảng loạn bỏ đi ngay khi vừa bước vào phòng. Vì vậy, phần lớn dấu chân tập trung ở dưới cửa sổ, chỉ có một đám đi tới giữa phòng và trước bức tường, có thể thấy Trường Kinh cũng không thiếu người tài giỏi, có năng lực đối phó với những loại bùa phép như vậy.
Chẳng qua là có thể tránh thoát khỏi bùa chú, nhưng không thể lấy bức tranh đi được. Hơn nữa xét theo dấu chân, có vẻ như mình đã đi lâu như vậy nhưng dường như không có nhiều người đến. Có lẽ sau một thời gian sẽ không có ai đến cả.
"Đạo sĩ, hôm nay là lập thu sao?"
"Ngày mai mới là ngày lập thu."
"Ngày mai!"
"Tam Hoa Miêu muốn ăn món gì nào?"
"Muốn ăn nhiều lắm."
"Vậy thì cứ từ từ nói."
"Chim nhỏ, cá nhỏ, tôm, trứng gà, những thứ được dùng làm thức ăn để bẫy chuột."
"Ta sẽ cố hết sức để làm."
"Có phải chúng ta vừa bước ra từ bức tranh này không?"
"Đúng vậy."
"Vậy tại sao chúng ta không vào trong bức tranh này chơi?"
Tam Hoa Miêu dời mắt nhìn sang chỗ khác rồi quay lại liếc nhìn bức tranh đạo nhân và hoa hạnh nở trên núi Trường Sơn.
"Chúng ta không thể vào bức tranh đó được."
"Tại sao?"
"Từ xưa đến nay bức tranh cho phép đi vào trong nó, có lẽ cũng chỉ có một bức duy nhất ."
"Tại sao?"
"Bởi vì kỹ năng hội họa của Đậu Nhân Gia siêu phàm."
"Vậy thì bức tranh này là gì?"
"Đương nhiên nó cũng rất quý giá."
"Vậy tại sao chúng ta không vào được?"
Tam Hoa Miêu ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bức tranh hoa hạnh ở núi Trường Sơn, sau đó lại quay đầu nhìn đạo nhân.
"..."
Vấn đề này thật sự khiến Tống Du cảm thấy khó khăn. Thứ nhất, bức tranh này là do người khác tặng, là món lễ vật tượng trưng cho duyên phận và tình cảm, thứ hai là đạo nhân cũng rất thích bức tranh, quả thực hắn khó có thể nói là nó không đẹp bằng bức tranh bên cạnh.
Hắn suy nghĩ một chút, chỉ có thể nói được một câu:
"Khó mà nói được."
"Ngươi không thông minh."
"..."
Đạo nhân yên lặng gật đầu, đúng như hắn đã đoán từ trước.
Sau đó hắn phớt lờ con mèo và đi vòng quanh căn phòng một mình để kiểm tra mọi thứ lần nữa. Tiền vẫn ở đó và mọi thứ vẫn nằm yên ở vị trí cũ. Vị cao nhân giang hồ nọ tránh thoát khỏi bùa chú cũng không lục lọi lung tung trong phòng hay làm xê dịch bất cứ đồ vật gì, có lẽ sau khi phát hiện ra mình hoàn toàn không thể mang bức tranh đi được thì hắn đã rời đi.
Một lúc sau, mèo Tam Hoa ngậm một lá thư lấy được từ bên gối trong miệng đến chỗ hắn. Quả nhiên, mèo biết mọi thứ trong ngôi nhà rõ như lòng bàn tay, hễ có cái gì thừa ra, chúng sẽ nhanh chóng phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Đạo nhân mở thư ra đọc.
Vị cao nhân giang hồ thoát khỏi bùa chú đã để lại lá thư. Đại khái là hắn thừa nhận mình bị lời đồn đãi trong thiên hạ hấp dẫn, đồng thời cũng muốn mở mang kiến thức về loại chú thuật đã khiến cho rất nhiều cao thủ giang hồ cụt tay nên mới không mời mà đến. Cuối cùng tuy hắn đã thoát khỏi lời nguyền, nhưng cũng không thể lấy bức tranh đi, trong thâm tâm hắn biết bản lãnh của vị cao nhân ở đây vượt xa phạm vi mình có thể đuổi kịp nên đặc biệt để lại một lá thư, nói lời xin lỗi và thừa nhận sai sót của mình, đồng thời khẩn xin cao nhân đừng theo đuổi theo hắn.
Miêu nhi tò mò, thấy hắn ngồi đọc nên ngồi ở bên cạnh đọc cùng hắn, thấy nhiều từ không hiểu nên lại bảo hắn đọc lại cho mình nghe.
Trong bức thư, tác giả hạ thấp cái tôi của mình và đầy những lời tâng bốc.
"..."
Đạo nhân mỉm cười, hắn vẫy lá thư, trong nháy mắt tờ giấy cháy thành tro bụi, bị gió thổi bay ra ngoài.
Hành vi, lời nói và hành động của những người giang hồ này luôn khiến hắn cảm thấy rất thú vị.
Đang lúc này, bên ngoài có tiếng đập cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận