Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 896: Lục Lại Ký Ức

"Thì ra là như vậy..."
Bóng đen nằm sấp bên cạnh lò lửa nói, nó lập tức chìm vào suy ngẫm.
Nó dường như vừa suy ngẫm vừa có hơi khó xử.
Nó im lặng trong bóng tối hồi lâu. Một lúc sau, giọng nói của nó mới truyền tới.
"Đạo sĩ chớ đau lòng, Tam Hoa nương nương cũng muốn đạo sĩ ở bên cạnh, cũng thích đạo sĩ, chỉ là lần này không tiện mang đạo sĩ theo. Tại sao? Chủ yếu là bởi vì trong nhà chúng ta có không ít tiền, đều do Tam Hoa nương nương cực khổ kiếm ra, phải dùng chúng để trả tiền thuê nhà, không thể để bị trộm mất được, cho nên mong đạo sĩ ở lại trông nhà..."
Tống Du nghe xong không khỏi chìm vào im lặng.
Lời này của nó sao lại quen tai tới vậy, hình như hắn đã từng nghe ở đâu đó.
Con mèo này...
Thì ra lúc nãy nó im lặng lâu như không phải vì đang suy nghĩ, mà là đang lục lại ký ức.
"Khụ khụ..."
Một trận ho khan chợt vang lên ở trong phòng.
Cơn ho này đương nhiên không phát ra từ con mèo, cũng không phát ra từ đạo sĩ, một người một mèo đồng thời quay đầu lại, lần theo hướng âm thanh đó phát ra mới phát hiện nó truyền tới từ nhà bên cạnh.
Tiếng ho khan vừa gấp vừa nhỏ, giống như kết quả của việc nhịn cười thất bại.
"Vậy được rồi."
Tống Du cũng không nhiều lời với Tam Hoa nương nương nữa.
Tối nay, Tam Hoa nương nương đã lau bàn xong từ sớm, sau đó nó lại hỏi kỹ thông tin từ Ngô nữ hiệp lần nữa.
Tam Hoa nương nương vẫn rất cảnh giác.
Đám người luyện võ trên giang hồ tiếp nhận ủy thác trừ tà thất bại vẫn có thể giữ được tính mạng, cao nhân trong dân gian dùng vài phương pháp dân dã cũng vẫn có thể toàn thân quay về. Bây giờ, Tam Hoa nương nương đã có 100 con đại lang, 1 con mãnh hổ và 2 sơn thần. Mặc dù không nắm trong tay thiên quân vạn mã như Trần tướng quân, nhưng cũng được coi là một quân phiệt nhỏ trong thế giới loài mèo. Hơn nữa, bản thân nó vốn tinh thông hoả pháp, loài mèo trời sinh đã nhanh nhạy bén hơn con người, sự nhanh nhẹn và tốc độ của nó cũng vượt hơn các cao thủ trên giang hồ. Trước đây, lúc hành tẩu ở phương Bắc với đạo sĩ, nó cũng thường giúp đạo sĩ trừ tà diệt ma, đối đầu với không ít âm thi, quỷ vật. Vì thế, lòng tin của hắn với nó không bắt nguồn từ những suy nghĩ vô tri, lỗ mãng, mà là kết quả của sự suy tính kỹ càng.
Mặc dù con mèo không có suy nghĩ phức tạp như người trưởng thành, nhưng từ nhỏ, nó đã sinh sống một mình nơi hoang dã. Cho dù là tính cách cẩn thận, hay năng lực sinh tồn nơi hoang dã, nó đều mạnh hơn đạo sĩ. Bình thường, lúc hành tẩu thiên hạ, phải ngủ ở ngoài trời, mỗi khi gặp phải chuyện gì nguy hiểm hay phát hiện ra có vấn đề không thích hợp, nó đều sẽ nhắc nhở Tống Du.
"Hơn nữa tính cách của Tam Hoa nương nương vốn cẩn thận, ta cũng không cần căn dặn gì nhiều Tam Hoa nương nương nữa, mong Tam Hoa nương nương yên tâm ra ngoài, ta sẽ trông nhà thật tốt, ngươi nhớ đi sớm về sớm."
"Đã biết!"
"Tam Hoa nương nương đi ngủ đi."
"Nếu đạo sĩ luyến tiếc Tam Hoa nương nương, ngày mai hãy thuê một con mèo tới cho nó ăn hai ngày đi."
"Tam Hoa nương nương nói đùa rồi, làm gì có đạo lý cho có thuê mèo."
"Không phải ở Trường Kinh thứ gì cũng có thể thuê được à? Có thể thuê lừa, thuê ngựa, vậy tại sao lại không thể thuê mèo?"
"Khụ khụ khụ..."
"Nữ nhân ở bên cạnh kia, ngươi lúc nào cũng nghe lén chúng ta nói chuyện."
"Tường mỏng như vậy, ta cũng không có cách nào."
"Đúng vậy..."
Bóng đen bên lò sưởi đứng lên, nó dường như duỗi người một cái, lắc người, uốn éo cơ thể, sau đó nhảy lên trên giường.
"Tối nay, Tam Hoa nương nương có thể lén ôm chân của ông ngủ không? À đúng rồi, Tam Hoa nương nương không thể nói điều này ra..."
"..."
Sáng sớm hôm sau.
Bởi vì Tam Hoa nương nương thông qua Ngô nữ hiệp tiếp nhận treo thưởng của huyện Trường Kinh, lần này lại không có Ngô nữ hiệp đi cùng dẫn đường chia tiền với nó, nên huyện nha đã phái hai nha sai đến, trong đó còn có một bô lão lớn tuổi, ngoài ra còn có một quan viên mặc quan phục, vừa thấy Tống Du, đối phương liền hành lễ với hắn.
"Gặp mặt tiên sinh."
"Hữu lễ."
"Trước đây từng nghe nói, ở đường Liễu Thụ, thành Tây có một vị cao nhân tu hành sinh sống, am hiểu nhất là trừ yêu diệt ma. Lúc trước, đa số bảng treo thường trừ yêu còn sót lại ở Trường Kinh đều do tiên sinh hoàn thành. Trước đây vẫn mãi không thể tới bái phỏng tiên sinh, lần này cuối cùng cũng đã nhìn thấy dung mạo thần tiên của tiên sinh, quả thực may mắn."
"Đại nhân quá khách sáo rồi."
Tống Du cũng đành giữ lễ tiết.
"Tà ma ở thôn Đào Hoa này làm loạn đã lâu, trước kia đã từng mời rất nhiều người tới trừ tà diệt ma, nhưng đều không diệt được nó, cấp trên thúc giục rất gấp, lần này tiên sinh trở về, coi như có thể đả thông nổi khổ trong lòng chúng ta. Nghĩ tới việc khoảng cách giữa thôn Đào Hoa tới Trường Kinh cũng mất nửa ngày đi đường, nên đã đặc biệt thuê một chiếc xe ngựa tốt tới cho tiên sinh, để dễ dàng đưa đưa tiên sinh qua đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận