Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 89: Biểu Cảm Phong Phú

Đạo trưởng Xuất Vân không muốn vào lều vải tiếp theo, đúng lúc Tống Du cũng không muốn để Tam Hoa nương nương thấy những thứ này, lập tức mời nàng ở bên ngoài chăm sóc Tam Hoa nương nương.
Còn hắn thì rất bình tĩnh, vừa nhìn vừa suy nghĩ sâu xa.
Nhìn triển lãm, cũng nhìn các quan.
Quan sát bản chất con người, suy nghĩ về lòng người, dường như cũng có thu hoạch.
Lều vải cuối cùng là nơi trưng bày những thứ dung tục.
Đi vào chỉ mất mấy đồng tiền, lúc trước không biết, bây giờ mới phát hiện, trong ánh nến chập chờn, đầy rẫy những phụ nhân trần truồng.
Đương nhiên không có nhiều đường cong thướt tha như vậy, dung nhan xinh đẹp, chính là làm càn cho đám nam nhân đến chơi đùa. Đa số người vào là nam nhân. Những người này lén lút nhìn trộm, hoặc kết bạn cùng với ý cười chỉ trỏ, có người không biết rõ tình hình, chỉ nhanh chân rời đi, cũng có người táo bạo, thậm chí còn đưa tay ra sờ.
Thấy có một đám đạo sĩ bước vào, không ít lời châm chọc.
"Đạo trưởng cũng thích những thứ này à?"
"Đạo trưởng tu hành ở chỗ nào vậy?"
"Quả nhiên sắc dục là bản tính con người a ha ha!"
Các đạo trưởng trung niên có đạo hạnh cao, chỉ mỉm cười đáp lại, không để ý tới.
Các đạo trưởng trẻ tuổi thì xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn, hối hận vì không hỏi rõ ràng trước khi bước vào, chỉ muốn nhanh chóng đi ra ngoài.
Tống Du vẫn thong dong như trước, tầm mắt nhìn về phía đám quan.
Thời đại chính là như vậy, nhưng không thể dùng nó để phán đoán bản tính thiện ác của đám quan lại này, dù cho hành vi của họ là làm càn hay kiềm chế, cũng chỉ có thể phản ánh tính cách và suy nghĩ gần đây của bọn họ.
Nếu hỏi những người này là ai?
Trả lời: Chỉ là người trần thế. ...
Đạo trưởng Xuất Vân đứng bên ngoài lều, ánh mắt liếc nhìn về phía từng người từng người một đang bước ra khỏi lều, có người phấn khích, có người nhăn mặt, có người vừa khó chịu vừa phấn khởi, thỉnh thoảng lại cúi đầu liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.
Cô gái nhỏ đứng bên cạnh, cao chưa tới nửa người nàng, bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng, ánh mắt di chuyển xung quanh, ngắm nhìn con người, ngắm nhìn vạn vật, lắng nghe những âm thanh mới lạ. Nhưng khuôn mặt của cô bé lại không có biểu cảm phong phú như người bình thường, có lẽ là do hóa thành người chưa được bao lâu, vẫn chưa học được cách biểu lộ cảm xúc thông qua nét mặt của con người, nên khi gặp chuyện ngạc nhiên cũng chỉ mở to mắt hơn một chút.
Soạt một tiếng.
Lều vải được mở, từ bên trong là một nhóm đạo sĩ bước ra ngoài.
Đạo trưởng Xuất Vân không khỏi chú ý đến biểu cảm của mọi người.
Đi ở phía trước chính là Tống đạo huynh. Vị đạo huynh này từ đầu đến cuối đều duy trì một biểu cảm, không hẳn là hoảng sợ, cũng không hẳn là khó chịu, nhìn chung không có điểm gì đặc biệt.
Ngược lại, vẻ mặt của các trưởng lão và huynh đệ đồng môn phía sau so với lúc trước có chút khác biệt.
Sự bối rối, lúng túng khiến cho gương mặt của vị trưởng bối trở nên ngày càng khó coi, còn các huynh đệ khác thì mặt đỏ bừng bừng, có người còn lẩm bẩm cái gì đó nào là "Thật khó coi", hay là "Biết vậy hỏi trước rồi mới đi vào."
Tất cả khiến cho cả đạo nhân lẫn mèo Tam Hoa tràn đầy lòng hiếu kỳ.
Tam Hoa nương nương nghiêng người, rướn cổ, mở to mắt lén nhìn vào bên trong qua khe hở của cửa lều.
Đạo trưởng Xuất Vân đi đến trước mặt đạo trưởng Ứng Phong:
"Sư huynh, bên trong này rốt cuộc là có thứ gì vậy?"
Sắc mặt của đạo trưởng Ứng Phong lại càng trở nên đỏ hơn trước.
"Không... không có gì..."
"Vậy tại sao lại bày ra biểu cảm này?"
"Đừng hỏi nữa."
"Rốt cuộc là cái gì? Kỳ kỳ quái quái! Bộ dáng này của huynh ngược lại càng khiến ta muốn biết hơn!"
Đạo trưởng Ứng Phong do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn không đáp.
Dù cho ở thời điểm hiện tại người tu đạo đã thoải mái hơn trước, thế nhưng hắn làm sao có đủ can đảm để nói những lời này trước mặt sư muội của mình.
Chỉ nghe thấy tiếng sư phụ của đạo trưởng Xuất Vân quở trách:
"Còn có thể là cái gì được nữa? Chẳng phải đều là những thứ khó coi sao! Hỏi cái gì mà hỏi! Có cái gì tốt đẹp đâu mà hỏi?"
"Ơ..."
Đạo trưởng Xuất Vân không khỏi sợ hãi.
Nhớ lại những căn lều trước đây, bên trong là những cơ thể người vặn vẹo một cách khó coi cùng với mùi hôi thối xộc thẳng lên não, nàng liền cảm thấy buồn nôn.
Trái lại, Tống Du mỉm cười, nói với đạo trưởng Xuất Vân:
"Đạo pháp thuận theo tự nhiên, hà cớ gì phải để tâm đến vẻ bề ngoài."
Đang nói chuyện, hắn liền nhìn thấy Tam Hoa nương nương có ý định muốn tiến vào trong lều xem.
"Soạt!"
Tống Du lập tức nắm lấy cổ áo phía sau của nó, kéo trở về, sau đó đưa mắt nhìn những người khác, chắp tay:
"Các vị đạo hữu, trời đã gần tối."
"Chúng ta cũng nên quay về Thanh Tiêu Quan."
"Vậy thì cáo biệt."
"Hy vọng có duyên gặp lại."
"Có duyên gặp lại."
Ngay cả Tam Hoa nương nương cũng học theo Tống Du, bắt trước bộ dạng chắp tay trước ngực nói một tiếng sau này gặp lại. Nếu không phải vẫn còn đang bị nắm lấy cổ áo thì chắc chắn sẽ biểu lộ thái độ cung kính hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận