Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 151: Công Đức Vô Lượng

Thiếu niên đang suy tư lời Tống Dư nói, suy tư về người hắn chưa từng gặp được này, về ngôn ngữ chưa bao giờ nghe thấy. Thật ra hắn vốn là người thông minh.
Mà lão Yến Tiên cũng nghĩ đến lời Tống Dư nói, cũng như chính Tống Dư.
Vị đạo hữu này vẫn còn nhỏ tuy, thậm chí còn không bằng số lẻ trong tuổi của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ coi khinh Tống Dư, đây là sự tôn trọng đối với Phục Long, cũng là tính cách tu dưỡng của hắn.
Lúc trước trò chuyện với Tống Dư, cho đến chuyện làm công đức vô lượng kia, tuy nghe có vẻ chỉ là hư vô mờ mịt, nhưng có thể thấy được Tống Dư đã nói rất rõ ràng, từng chút từng chút phân tích, lão Yến Tiên đã tin tưởng vào chuyện này phân nửa. Sau đó lại nghe hắn giới thiệu về cách thu hoạch của một vài loại thực vật ở biển đối diện, nói thật, lúc hắn kể đến một nửa, lão Yến Tiên cũng có ấn tượng mơ hồ, trong lòng càng tin tưởng hơn, cũng khiếp sợ không thôi.
Lúc này, trong nội tâm hắn đã khó có thể nói thành lời, thậm chí là kích động đến mức run rẩy toàn thân.
Đó là chuyện tạo phúc cho toàn dân thiên hạ.
Hiện giờ Đại Yến đất ít người nhiều, không biết có bao nhiêu người không đủ ăn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cùng lắm chỉ qua mười mấy năm thôi, Đại Yến nhất định sẽ xảy ra nội loạn, đến lúc đó sinh linh lầm than, thi thể ngang dọc. Đây đã là chuyện mà toàn bộ kẻ sĩ có tri thức trong thiên hạ đều hiểu được. Đáng tiếc không có vị Hà công thứ hai, có lẽ là có, nhưng cũng không dám đứng ra.
Vì thế, từ thiên tử trên triều đình, cho tới cao nhân trong dân gian đều sầu lo không thôi.
Nếu chính hắn có thể làm xong việc này, thật sự có thể mang lại hiệu quả như tiên sinh nói, vậy quả thật hoàn toàn có thể xứng đáng với bốn chữ "Công đức vô lượng."
Nhìn xem bầu trời đầy thần phật, có mấy vị có được công đức như thế?
Nếu hắn nhờ vào chuyện này để thành thần, nhận lấy toàn bộ công đức tràn đầy, thậm chí dù chỉ thu một nửa, thì dựa vào lòng thành kính của bá tánh trong thiên hạ, sợ ràng dù là phượng hoàng trong lời đồn cũng không thể so sánh với mình được.
Thậm chí, hắn chỉ cần hơi phí chút tâm tư, lại quạt gió thổi lửa thêm một chút, sợ rằng trên đời này sẽ lại có thêm một thần thoại lưu truyền ngàn năm.
Mà có ai có thể ngờ được, hết thảy chuyện này vốn chỉ do lời nói đêm nay.
Nghĩ đến đây, lão Yến Tiên kinh hãi không thôi.
Nhưng nếu cẩn thận ngẫm nghĩ lại, bầu không khí đêm nay dường như đúng theo lời tiên sinh nói, chỉ là ban đêm đi ngắm cảnh nói chuyện phiếm mà thôi, hắn nhẹ nhàng đi tới, tán gẫu một lúc, rồi lại nhẹ nhàng rời đi.
Lão Yến Tiên chậm rãi suy nghĩ lại...
Hôm nay vừa gặp mặt, hắn còn chưa biết được bản lĩnh của truyền nhân Phục Long trong thế hệ này, không biết vị Tống đạo hữu kia tu tập loại linh pháp nào, còn học được bản lĩnh gì, được tận mắt thấy dáng vẻ và khí độ của Tống Dư trong đêm nay, lão Yến Tiên cảm thấy phong thái của hắn cũng không thua kém gì so với Thiên Tính từ mấy chục năm trước.
Nhưng Thiên Tính đạo nhân thiên về suy tính, đấy vốn là bản lĩnh giữ nhà của hắn ta, hơn nữa con đường của hai người đã khác biệt từ đầu, lúc Thiên Tính đạo nhân đến Hủ Châu đã từng đi khắp thiên hạ, sau đó mới vòng vèo trở về đây, tu vi của hắn đã đạt đến mức đại thành, mà vị Tống đạo hữu này chỉ vừa mới xuống núi.
"..."
Thế hệ này dường như càng khó lường hơn.
Lão Yến Tiên thở dài một cái, lúc này mới cảm thấy thật hối hận, đáng lý hắn không nên để Tống Dư rời đi dễ dàng như thế, hắn phải kính trọng cảm tạ một phen mới đúng.
Đáng tiếc, lão Yến Tiên có không ít của cải chất chứa, trong lòng cũng có vài phần tự tin, nhưng hôm nay hắn đã cẩn thận quan sát biểu tình của vị đạo hữu kia, chỉ cảm thấy những của cải chất chứa đó với hắn mà nói thì cũng chỉ là vật phàm tục tằng, nếu muốn khiến hắn vui mừng, thì phải có thứ mà hắn thật lòng mong muốn.
Lão Yến Tiên trái lo phải nghĩ, cũng không nghĩ ra thứ gì.
Đúng lúc này, hắn nhìn thiếu niên cũng đang đứng trầm tư bên cạnh, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.
"Yến An."
"Hả? Lão tổ tông..."
"Vừa nãy sao tiên sinh lại cảm ơn ngươi vậy?"
"Ta... Ta không biết..."
"To gan lên xem nào!"
"Chắc là... Chắc là buổi sáng hôm nay, tiên sinh hỏi ta có phải phong cảnh trên bầu trời đẹp hơn cả cảnh dưới mặt đất không."
"Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói ta không biết."
"Ngươi không biết?"
Lão Yến Tiên thật sự vừa tức vừa bất đắc dĩ.
"Vậy hắn cảm ơn ngươi làm gì?"
Thiếu niên vội vàng cúi đầu, còn nói thêm:
"Sau đó ta lấy một viên Yến nhi đan mang tiên sinh bay lên trời để ngắm cảnh, hình như tiên sinh rất thích, cho nên, cho nên mới nói cảm ơn ta."
"Yến nhi đan..."
"Đúng thế..."
"Phong cảnh trên bầu trời..."
Lão Yến Tiên như suy tư chuyện gì đó. Hắn lập tức bảo thiếu niên đi lấy toàn bộ Yến nhi đan đến, để ngày mai đi tặng cho Dư tiên sinh.
Thiếu niên nhanh chóng làm theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận