Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 466: Là Như Thế Sao?

Đạo nhân nhìn sang nữ tử. Cùng lúc đó, nữ tử cũng nhìn thẳng vào đạo nhân.
Nhưng chỉ sau vài nhịp thở, nữ tử đã nhoẻn miệng cười, nụ cười khiến nhân gian muôn màu muôn vẻ như hiển hiện trước mắt chỉ trong phút chốc.
"Tiên sinh có bản lĩnh như tiên nhân, sao có thể không nhìn ra được chứ?"
Nữ tử lắc đầu cười khổ.
"Trong thiên hạ có nữ tử nào lại không khao khát tuổi thanh xuân vĩnh cửu và dung mạo mãi không thay đổi? Tuy Vãn Giang nuôi một tiểu quỷ nuốt vàng để níu kéo tuổi trẻ, thậm chí còn không ngần ngại dùng tiếng đàn để đổi lấy tiền tài, cho tiểu quỷ ăn. Tuy nhiên tiểu quỷ nuốt vàng không có khả năng làm hại người khác, Vãn Giang chưa bao giờ làm hại ai, cũng chưa từng dùng yêu thuật tà pháp để mê muội người khác, hy vọng tiên sinh sẽ hiểu cho."
"Là như thế sao..."
Đạo nhân mỉm cười.
Hắn nghĩ thật ra chuyện này rất thú vị. Cảm giác này giống như khi hắn ở phủ Thái úy, đối mặt với vị quản gia kia, đồng thời thấy tầng tầng lớp lớp suy nghĩ của hắn bị bóc trần.
Nhưng hai người họ lại không giống nhau. Sở dĩ quản gia phủ Thái úy nói dối chồng chất như vậy là vì muốn mưu hại hắn, nhưng người trước mặt nói dối nhiều như vậy là để bảo vệ chính mình.
Tuy vẻ mặt và phản ứng của đạo nhân đã khiến nữ tử nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng nàng suy nghĩ một lúc cũng không thể hiện ra ngoài mà hỏi lại:
"Không biết con mèo Tam Hoa mà tiên sinh mang theo ngày hôm đó đã đi đâu rồi?"
"Không phải túc hạ đã từng thấy nó rồi sao?"
"..."
Nữ tử ngước mắt lên liếc nhìn hắn, sau đó mỉm cười nói:
"Quả thực không hổ là một cao nhân tu đạo. Ngay cả con mèo ngài nuôi cũng đã đắc đạo."
"Túc hạ nói sai rồi, Tam Hoa Miêu cũng không phải là con mèo tại hạ nuôi, chẳng qua là lúc tại hạ vừa xuống núi tình cờ gặp được nó, cũng xem như có duyên với nhau, thấy nó mờ mịt, lại hay gây chuyện, nên chúng ta đã hẹn ước đồng hành cùng nhau."
"Sao tiên sinh có thể tử tế với yêu vật như vậy?"
"Vạn vật đều có linh, không liên quan gì đến thiện ác."
"Vậy tiên sinh mang theo nó ở bên cạnh mình là để cảm hóa nó sao?"
"Là nó cảm hóa ta mới phải."
"..."
Nữ tử lại im lặng một lúc lâu, đại khái hiểu ra được điều gì đó, ngay sau đó vẻ mặt trở lại bình tĩnh. Nàng đứng dậy cúi đầu thi lễ:
"Đa tạ đạo trưởng."
"Sao lại cảm ơn ta?"
"Tuy rằng đạo trưởng không muốn phối hợp diễn kịch với ta, nhưng cũng không vạch trần ta. Tuy đạo trưởng nhìn ra được ta không phải người, nhưng cũng không làm khó ta..."
Nữ tử tỏ vẻ bất lực, không biết làm sao cho phải.
"Chẳng lẽ không nên cảm tạ ư?"
"Túc hạ khách khí rồi."
"Quả thực Phục Long Quan danh bất hư truyền."
Nữ tử bất đắc dĩ nói, có lẽ đó là sự bất lực khi nàng đã cố gắng vắt hết tâm sức này mưu tính kế nhưng lại bị đối phương phá vỡ bằng cách thức trực tiếp nhất.
"Túc hạ biết về Phục Long Quan ư?"
"Tên tuổi vang dội như sấm bên tai."
Nữ tử nói tiếp.
"Chỉ là ta chưa thấy khả năng của Phục Long Quan nên khá tự tin vào phương pháp che giấu thân phận của mình, lúc này không ngờ lại tự bêu xấu mình trước mặt đạo trưởng."
"Túc hạ đừng nản lòng. . ."
Đạo nhân cũng chân thành đáp lại:
"Đạo hạnh của túc hạ cực kỳ cao, khiến người ta thán phục không thôi, chưa lể kỹ năng che giấu lại là đỉnh cao. Ngay cả các vị sư tổ nhiều thế hệ tại Phục Long Quan cũng không thể nhìn thấu thân phận thực sự của túc hạ."
"Làm sao đạo trưởng có thể nhìn thấu được điều này?"
"Hôm đó là tiết thanh minh."
Tiết thanh minh, không khí trong lành, cảnh sắc tươi sáng và vạn vật đều hiển lộ.
"..."
Vẻ mặt nữ tử hơi ngưng tụ, sau đó càng bất lực hơn:
"Thì ra môn công pháp túc hạ đang tu hành chính là Bốn Mùa Luân Chuyển Pháp..."
"Không sai."
Tống Du nói.
"Thật ra túc hạ thua dưới tay thiên thời, không phải tại hạ."
"Vẫn là thuật pháp của đạo trưởng cao minh."
"Túc hạ cũng cao minh không kém."
Lúc này, hai người ngồi đối diện nhau nói chuyện, tình thế cũng không giống như trước. ...
"Túc hạ thân là đại yêu, lẽ ra phải tu luyện trong núi, nhưng lại lẩn trốn ở kinh thành, tích lũy tiền tài bằng rượu và đàn, hơn nữa còn giấu kín thân phận, lại liên tục cải trang. Tại sao lại làm như vậy ?"
Bây giờ nàng đã lựa chọn tiết lộ sự thật, Tống Du cũng không còn tôn trọng quyền riêng tư của người khác, trực tiếp đặt câu hỏi.
"Ta không dám lừa gạt tiên sinh nữa."
Nữ tử cúi đầu, hỏi lại:
"Tiên sinh có biết Trường Bình công chúa không?"
"Đương nhiên là biết."
"Hồi tiên sinh..."
Nữ tử ngồi đối diện tỏ vẻ bất lực, trả lời:
"Ta vốn là yêu quái Dương Châu, Nhiều năm trước, Trường Bình công chúa đã xuôi đi về phía nam đến Dương Châu, kết bạn với ta và có ân với ta. Ta đến Trường Kinh vài năm trước, trước hết là vì muốn chiêm ngưỡng Trường Kinh sầm uất một lần, và thứ hai, ta cũng muốn tìm ân nhân của mình năm đó và chính miệng nói lời cảm ơn với nàng. Lúc đầu ân nhân cứu ta, nàng cũng không biết ta là yêu quái, hiện tại đến Trường Kinh, nàng biết ta là yêu quái, cũng biết ta có khá nhiều năng lực, lúc này thế nhưng muốn ta báo đáp ân tình cho nàng. Ta vốn sống tự do nhàn rỗi và không muốn bị ràng buộc, nhưng ân cứu mạng của nàng ta không thể không báo. Nếu không báo đáp, tu vi cả đời của ta sẽ dừng chân ở đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận