Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 961: Thiên Thời

"Hóa ra cành hoa mai kia là hai vị tặng..."
"Phải."
Thị nữ nói.
"Năm trước khi tới chơi, đạo trưởng không hỏi, bọn ta còn tưởng rằng đạo trưởng đã biết, hóa ra là không biết."
"Hai vị vốn sống kín tiếng, đăng phong tạo cực, sao tại hạ biết được đây?"
"Đạo trưởng thật khéo nói đùa. Từ lúc bọn ta luyện được ẩn nấp chi pháp đại thành tới nay, chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn thấu bọn ta, cũng chỉ có thể là đạo trưởng."
"Ngày đó chính là mượn Thiên Thời."
"Vậy đạo trưởng cho rằng ai là người tặng hoa mai?"
"Tại hạ nghĩ là vị văn nhân nào đó tặng."
Tống Du thành thật đáp.
"Sao đạo trưởng có thể nghĩ đến chủ nhân giống như những văn nhân có râu ở Trường Kinh kia chứ?"
Thị nữ giả vờ thương tâm, lập tức lại hì hì che miệng nói:
"Nhưng cũng tốt, dù sao cũng không phải là nữ tử nào."
"..."
Tống Du không biết phải nói gì.
"Đang nói chuyện với ta là đuôi hay cơ thể đây?"
"Có gì liên quan sao?"
"..."
Tam Hoa nương nương ăn xong đường, xiên tre cũng được liếm sạch sẽ, không còn chút vị ngọt nào. Những bước chân của nàng bước không ngừng, vừa cúi đầu nhìn chằm chằm do dự hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, giơ cao tay ném tăm trúc vào bụi cỏ ven đường, rồi lại đi về phía trước một bước, đột nhiên hóa thành mèo con, nhanh chóng nhảy lên phía trước, đi được một đoạn, nàng lại dừng lại chờ bọn họ.
Ánh mắt nàng thỉnh thoảng nhìn về phía người phu xe.
"Đạo trưởng có nghe đàn không?"
"Xin hai vị cứ tự nhiên."
"Đạo trưởng có muốn uống chút rượu không?"
"Tại hạ không thích uống rượu, trên đường đi lại càng không uống rượu."
"Tam Hoa nương nương thì sao?"
"Tam Hoa nương nương cũng không uống rượu."
"Còn canh gạo nếp thì sao?"
"Canh gạo nếp."
Chim én trên trời nhẹ nhàng xẹt qua, dừng ở trên cây phía trước, lập tức lười nhác chải vuốt lông chim, nhìn chằm chằm vào những người phía dưới.
Cho đến khi người phía dưới từ bên cạnh hắn đi qua, hắn cũng không chút hoang mang, tiếp tục chải lông đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, chờ đi được rất xa, mới một cánh đuổi theo.
Trong chiếc xe ngựa kia đã truyền ra tiếng đàn.
Nơi đây phần lớn là phong cảnh đầu xuân quen thuộc.
Nhưng lúc bọn họ đến, trời mưa bụi mênh mông, giờ lại trời quang mây tạnh, đường cũng dễ đi, phía sau còn có tiếng đàn đứt đoạn nối tiếp làm bạn, cũng là một kiểu cảm xúc thoải mái.
Chả mấy chốc đã đến buổi chiều.
"Tiên sinh."
Yến Tử bay tới, vỗ vỗ cánh, đáp xuống đỉnh cây bên đường, mở miệng nói:
"Phía trước chính là địa giới huyện Đông Hòa."
Lần này đi nhanh hơn lần trước rất nhiều.
Chủ yếu là nhờ mặt đường khô ráo.
"Không biết Thanh Tiêu Quan huyện Đông Hà ở khu nào?"
Thanh Tiêu Quan hẳn là rất nổi danh ở huyện Đông Hòa.
"Yến Tử ở Trường Kinh đã nghe thấy danh tiếng của Thanh Tiêu Quan hai lần, hơi do dự, liền nói:
"Phía trước năm sáu dặm, ven đường có một quán trà, tiên sinh nếu muốn đi thăm Thanh Tiêu Quan, ta liền hóa thành hình người đi nơi đó tìm hiểu một chút."
"Vậy thì vất vả cho ngươi rồi."
"Phạch... phạch..."
Yến Tử lập tức xoay người, vỗ đôi cánh, từ trên cây bay về phương xa.
Thấy hắn khi thì kịch liệt vỗ cánh, khi thì giang cánh lướt đi, khi thì thu cánh rơi xuống, lúc cao lúc thấp, giống như là trôi trên không trung, nhưng trong nháy mắt có thể bay được hơn một dặm.
Đạo sĩ quay đầu nhìn xe ngựa, thị nữ trên xe nghiêng đầu cười nhìn hắn.
"Tại hạ muốn đi thăm Thanh Tiêu Quan."
"Vậy thì cùng đạo trưởng ăn một bữa cơm đạo gia.
"Hai vị không để bụng là tốt rồi."
"Đã nói rồi, đạo trưởng xin cứ tự nhiên, nếu bọn ta không muốn ở lại đạo quán, tự khắc sẽ đi tìm chỗ khác nghỉ ngơi là được, nếu bọn ta ngại đạo trưởng đi chậm, trước hết đi phía trước đích đến chờ đạo trưởng, nếu bọn ta cảm thấy đạo trưởng đi nhanh, muốn dừng lại ngắm phong cảnh một lát rồi xem có thể đuổi kịp đạo trưởng hay không."
Thị nữ cười hì hì nói:
"Như vậy mới là thoải mái."
Bên trong xe ngựa vang lên một tiếng đàn.
Giống như là phụ họa, lại không giống, bởi vì một tiếng này qua đi, tiếng đàn lại tự mình vang lên.
Bản nhạc này rất quen thuộc.
Tùng Lư Dương Công của Dật Đô cũng thích chơi đàn.
"Như vậy thì quá tốt rồi."
Đạo sĩ tâm tính cũng thoải mái hơn rất nhiều, không hề để ý các nàng đi theo.
Dọc theo quan đạo chậm rãi đi lại, lúc đi tới quán trà phía trước, thiếu niên mặc xiêm y đen trắng kia không biết do dự diễn luyện bao lâu, làm như mới hỏi xong, liền từ trong quán trà đi ra, vừa lúc nhìn thấy bọn họ, liền đi tới nói với Tống Du:
"Thanh Tiêu Quan cách đây không xa, ở phía tây thị trấn, ta tìm được con đường, chắc chắn có thể tới trước đêm nay."
"Được."
Thiếu niên chạy về phía trước, đến chỗ không người, hóa thành chim én bay vụt lên trời.
"Không biết trưởng có biết hay không, kỳ thật là yêu, lúc hóa hình là cô độc nhất, lại không giống người, lại không giống nguyên bản sinh linh, giống con chim én này như vậy, tuy có gia tộc, lại tính cách quái gở, có thể gặp được đạo trưởng thật sự là một chuyện may mắn."
Thị nữ ngồi ở trên tấm ván gỗ nhìn về phía hắn:
"Nếu là chúng ta thời niên thiếu cũng có thể gặp được một vị đạo trưởng, con đường trưởng thành chắc chắn có thể thuận lợi hơn rất nhiều."
"..."
Tống Du quay đầu nhìn về bọn họ:
"Túc hạ bây giờ nói chuyện ngữ khí cũng có vài phần giống bản thể."
"Những điều đạo trưởng chia sẻ thật thú vị."
"Quá lời rồi."
Người đàn ông tiếp tục đi về phía trước.
Mèo con vẫn đi theo bên cạnh hắn, chỉ là bốn chân hình như không quá nghe sai khiến, mỗi bước đi, chân đều phải nâng rất cao, lại giống như không thể uốn cong, giống như mèo con bình thường lần đầu tiên mang giày, đi đường thường thường hướng bên cạnh lệch vài bước, rất vất vả mới giữ được thăng bằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận