Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 247: Thần Linh Vô Sự Không Hiển Thân

Lúc này Kính Thần lại thấy đạo nhân nhìn mình, nàng lập tức lộ ra nụ cười, quả thật tư thái như muốn khuynh đảo thiên hạ:
"Đạo trưởng ăn có hài lòng không?"
"Cực kỳ hài lòng, đa tạ khoản đãi."
"Vậy Tam Hoa Miêu có hài lòng không?"
"Hài lòng cực kỳ, đa tạ khoản đãi-"
Kính Thần nghe vậy cũng lộ ra nụ cười hài lòng.
Tống Du vẫn nhìn nàng như trước, hỏi tiếp:
"Cua là cua thượng hạng, rượu cũng là rượu hảo hạng, lẽ nào khi những đạo trưởng khác tới đây, Kính Thần cũng sẽ chiêu đãi nồng hậu như thế sao?"
Tống Du luôn cảm thấy khi thần linh tiếp xúc với tín đồ dâng hương nhiều hơn, dần dà sẽ trở nên giống như các tín đồ vậy.
Các tín đồ vô sự sẽ không đến thắp hương.
Thần linh vô sự cũng không hiển thân.
Kính Thần đối mặt với ánh mắt của hắn, suy nghĩ một chút mới nói:
"Không phải vậy. Hàng năm người đến hồ này nhiều vô số kể, có danh nhân, cũng có cao nhân, càng không thiếu tướng vương hầu quý tộc, cũng có người đồn thiếp thân sẽ cố ý chiêu đãi một vị vương công đại thần, hoặc là danh nhân hiền sĩ, kỳ thật mặc dù không dám nói tất cả đều là chuyện bịa đặt vô căn cứ, nhưng chung quy cũng đều là lời đồn đại của thế nhân."
"Nói thế nào nhỉ?"
"Nơi này của thiếp thân có đến trăm thị nữ, có lẽ sẽ có người nào đó không chịu nổi cô quanh dưới nước, lại nghe nói trên mặt nước có một vị tài tử thiên cổ, hoặc tướng tương lương tài hiển hách trên thế gian nên quyết định rời khỏi đây gặp mặt hắn, nhưng đó nhiều nhất cũng chỉ là một đoạn giai thoại được thêm vào sử thư văn tập, tuy rằng làm ô uế danh dự thiếp thân, nhưng tính tình thiếp thân lười biếng nên cũng không thích đi đính chính."
Kính Thần dừng một chút mới nói tiếp.
"Năm ngoái đạo trưởng chèo thuyền du ngoạn trên hồ, thiếp thân lúc đó liền có cảm giác, nhưng sở dĩ đến hôm nay thiếp thân mới mạo muội mời đạo trưởng tới đây một hồi..."
Kính Thần cười lắc đầu, lập tức thản nhiên nói:
"Là bởi vì nơi này rất gần núi Vân Đỉnh, đạo trưởng tu hành ở trên đỉnh núi, câu thông thiên địa, một đêm như một năm, thiếp thân thấy mà kinh ngạc không thôi, vì thế lúc này mới lộ diện mời đạo trưởng tới đây, hy vọng có thể kết một mối lương duyên, thuận tiện, thuận tiện có một chuyện nhỏ muốn nhờ đạo trưởng giúp đỡ."
Tống Du nghe vậy cười thành tiếng.
Xin nhờ người khác giúp đỡ, dù sao mời một bữa cơm cũng là chuyện phải làm. Mình ăn thoải mái, đương nhiên cũng nguyện ý ra sức vì một bữa cơm trong khả năng cho phép, vị Hồ Thần này làm vậy cũng coi như thích hợp.
Nhưng thật lòng hắn càng thích được nhờ vả trước hơn. Miễn cho mình không giúp được lại cảm thấy thiếu nợ người ta. ...
"Trước tiên Gương Thần hãy kể thử xem."
"Không biết đạo trưởng đã bao giờ nghe nói đến Ếch Thần bên hồ chưa?"
"Đã từng nghe nói."
Tống Du ngẫm nghĩ.
"Đó hẳn là một vị thần dân gian trong núi. Nghe nói dân chúng địa phương tin rằng nếu Ếch Thần bên hồ hồi sinh vào mùa xuân sẽ mang tới nhiều con nhiều phước lành, nên họ tôn thờ nó như một vị thần để cầu phúc."
"Đạo trưởng đã từng đi điều tra chưa?"
"Lần trước ta đi ngang qua hồ, thấy có rất nhiều miếu thờ Ếch Thần, cũng có ghé qua xem và tá túc lại. Chỉ là tại hạ không để ý đến Chính Thần và Thần dân gian lắm, họ không tác oai tác quái, nên ta cũng không quan tâm."
Tống Du hơi ngừng lại.
"Nhưng đấy là chuyện năm ngoái."
"Thiếp thân và vị Ếch Thần này có quan hệ khá gần, để thiếp thân kể cho ngài nghe về lai lịch Ếch Thần này đi."
Gương Thần mỉm cười nói.
"Xin lắng tai nghe."
"Nơi này trước kia vốn không có Ếch Thần. Quả thực đúng như lời đạo trưởng nói, trước kia dân chúng địa phương cảm thấy ếch xanh hồi sinh vào mùa xuân, lại nhiều con nhiều lộc nên tự phát thờ Ếch Thần để cầu phúc. Mãi một thời gian sau, bách tính tế bái thờ cúng Ếch Thần vẫn là miếu không, không có thần thực sự."
Gương Thần ngưng lại.
"Sau đó, có một con yêu tinh trong núi trông rất giống với bức tượng Ếch Thần được người dân tôn thờ đã chiếm lấy miếu thần, mơ mơ hồ hồ biến miếu thần thành của riêng. Nó thi thoảng vô tình hiện ra chân thân khiến mọi người cho rằng nó là hiện thân của Ếch Thần, nên người thờ cúng nó ngày càng nhiều, miếu thần cũng được lập thêm rải rác quanh hồ."
"Sau đó thì sao?"
"Về sau, vị Ếch thần này liền tập trung hấp thụ hương khói, đạo hạnh tăng tiến. Tuy nó là thần dân gian không được sắc phong, cũng không được Thiên Cung xem xét thừa nhận, nhưng bản tính thiếp thân trời sinh lười biếng, với cả thiếp thân thấy vị Ếch Thần này cho tới lúc đó cũng chỉ hấp thụ hương khói, đôi khi có người cầu khẩn với nó chuyện người nhà trúng tà quỷ nhập linh tinh thì nó cũng ra tay giải quyết, nên thiếp thân cũng không ngăn cản, không bẩm báo với Thiên Cung."
Gương Thần nói:
"Có điều, sau khi đạo hạnh của Ếch Thần này tăng tiến, nó dần dần không thỏa mãn với những hương khói này nữa. Đại khái là bắt đầu từ năm ngoái, nó dùng ít tà pháp khiến cho bá tánh càng thêm tôn kính nó, hấp thụ càng nhiều hương khói, đạo hạnh tăng vọt."
"Sao Gương Thần không bẩm báo lên trên?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận