Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 422: Ngắm Hoa

Nói ra điều này có chút khó hiểu, mùa hè năm nay đã trôi qua được nửa chặng đường, gần như ngày nào nàng cũng bôn ba ngoài đường, ngày nào cũng phải chịu cái nắng chói chang như thiêu như đốt. Hôm nay là ngày đầu tiên nàng rảnh rỗi nhìn ngắm hoa mùa hạ ven đường và nghe tiếng ve kêu ríu rít gần đó. Thật không ngờ, phải chờ đến khi qua nửa mùa hè mới cảm nhận được cảm giác của mùa hè.
Đột nhiên họ nghe thấy một âm thanh khác, mơ hồ như có như không hiện diện.
Nó giống như một cái ấm đun nước đang được đun sôi. Không chỉ nàng, mà cả con mèo Tam Hoa đang nhảy nhót tung tăng ở phía trước với vẻ vô tư vô lo cũng bị âm thanh nọ thu hút sự chú ý, nó vươn cổ nhìn chằm chằm về hướng phát ra âm thanh.
Nhóm người đi ngang qua thì thấy bốn năm đứa trẻ trong thôn đi chân trần trên đường.
Hai đứa trẻ con trong thôn chỉ mặc quần dài đến một nửa, ba đứa trẻ khác trong thôn thì xắn ống quần lên đến tận đầu gối, trên chân lấm tấm bùn, một trong số chúng đang xách một cái cái sọt, chắc là đi ra sông bắt cá chạch. Ngoài ra, mỗi người đều ngậm một nửa trái đậu trong miệng và thổi ra các âm thanh sáng hoặc trầm không đồng nhất.
Nhiều loại âm thanh trộn lẫn với nhau thực sự nghe rất chói tai.
"Này mấy đứa!"
Ngô nữ hiệp chặn bọn trẻ lại:
"Các ngươi tìm thấy thứ Khiếu Khiếu này ở đâu thế?"
"Hả?"
Vài đứa trẻ lập tức dừng lại, ngơ ngác không biết làm sao. Mặc dù Ngô nữ hiệp có giọng nữ, nhưng nàng lấy vải che mặt, cộng thêm dáng dấp cao lớn, còn dắt ngựa và cầm đao nên có phần đáng sợ hơn bình thường.
"Ta hỏi các ngươi tìm thấy Khiếu Khiếu giống thế này ở đâu?"
"Cái gì..."
"Khiếu khiếu, khiếu khiếu phân ngựa."
Ngô nữ hiệp nói với họ, sau đó nàng nhận ra rằng cách gọi tên của Trường Kinh có thể khác nên chỉ vào miệng mình và nói:
"Cái mà ngươi đang thổi ấy."
"Trên đường phía trước có rất nhiều."
"Đi đi."
Ngô nữ hiệp lập tức xua tay.
Một đám trẻ lập tức nhanh chóng bước nhanh rời đi, vừa đi vừa quay đầu nhìn bọn họ, tiếng còi lại vang lên từ miệng chúng.
Con mèo Tam Hoa cũng đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào lũ trẻ. Mãi đến khi bọn trẻ đã đi xa, đạo nhân và nữ hiệp cũng đi rất xa, lúc này nó mới thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đuổi kịp đạo nhân.
Một lúc sau - Tam Hoa Miêu biến thành hình dáng một cô bé giống như Ngô nữ hiệp, ngậm một chiếc còi làm từ vỏ đậu đậu Hoà Lan rừng trong miệng. Hai người sánh vai nhau bước đi, một lớn một nhỏ, thổi ra âm thanh hệt như bắc nồi nấu nướng trên bếp, cảm giác mùa hè trong ký ức cũng vì thế mà càng trọn vẹn hơn.
Đạo nhân bị vây quanh bởi tiếng ồn ào, nhưng hắn lại lộ ra nụ cười.
Phía trước có thể thấy lờ mờ bóng núi chồng chất lên nhau, như thể chúng đang ở một nơi phương xa không thể tiếp cận được. ...
Những ngọn núi phía xa càng ngày càng gần, bóng núi cũng càng ngày càng rõ, nhưng càng đến gần, hắn lại càng thấy bóng núi phía sau lưng núi mờ mịt hơn bao giờ hết. Những ngọn núi trên thế giới này thực sự đi mãi chẳng thấy điểm cuối.
Ban đêm đánh một giấc ngay ven đường, sáng sớm hôm sau đã đến chân dãy núi Bắc Khâm nhấp nhô.
Núi non hùng vĩ, có những ngôi nhà ẩn sâu trong mây trắng.
"Woooooo-"
Cô bé vẫn đang thổi còi, cũng không bước đi nghiêm chỉnh, hết lần này tới lần khác ngã trái ngã phải, ngã lên người đạo nhân, va vào hắn rồi đi thẳng, một lúc sau, lại rẽ sang một bên và lại va vào.
Có vẻ như nó cảm thấy chơi như vậy vui lắm.
Quả thực đường lên núi khó tìm, khó đi, chỉ cần hơi không cẩn thận một lát sẽ đi nhầm đường ngay. Cũng may trên núi có rất nhiều nhà dân, cũng có đạo quan miếu, đường đi cũng không hẹp, có nơi còn có bậc thềm bằng đá, Ngô nữ hiệp đã đến đây hai lần, nàng ôm con ngựa bờm vàng vừa nói chuyện vừa cố gắng để tìm đường đi.
Vì thế trong núi rộng lớn có một con đường mòn nghiêng dẫn vào sâu trong rừng, hai người một mèo một ngựa chậm rãi đi lên núi.
Đôi khi đi qua con đường đất vàng, đôi khi sải bước ngang qua những bậc thềm đá xanh. Những bụi cây không rõ tên mọc đầy ở hai bên đường, toàn thân chúng có gai nhỏ và những bông hoa nhỏ màu xanh tím. Từ xa xa có thể mơ hồ nhìn thấy một ngôi chùa cổ vô danh nằm trên đỉnh núi. Gió núi tràn ngập khiến cỏ cây ven đường đung đưa, cảnh sắc tuyệt vời, thế giới hiện lên rõ nét xua tan tăm tối, cái nóng oi bức biến mất, tự nhiên tâm trạng cũng thoải mái theo.
Đoàn người đi thong thả tiến dần vào khu vực sâu hơn bị mây trắng bao phủ.
Thỉnh thoảng họ sẽ gặp phải một số người giang hồ, hình như đang tìm kiếm Đậu đại sư, sợ rằng họ sẽ coi họ là đối thủ nên khi đối mặt với nhau luôn cố làm ra vẻ mặt hung dữ tàn bạo.
Tống Du không để ý tới họ và chỉ nghiêm túc nhìn đường, trong khi Ngô nữ hiệp lại muốn đối mặt trực diện với đám người nọ, thậm chí phải đợi đến khi họ chủ động dời mắt nhìn đi chỗ khác hoặc hai bên dời ra cùng lúc mới cam lòng quay đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận