Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 1035: Đà Long

Lúc này, hắn mới ngước mắt lên nhìn các nàng, từ tốn nói.
"Xem ra, những năm gần đây, danh tiếng hồ yêu suy giảm cũng không phải tin đồn nhảm của người đời."
"Đều là hành động bất đắc dĩ."
Nữ tử dịu dàng nói, giọng nói rất nhỏ.
"Đà Long nhất tộc lạnh lùng khát máu, không màn tình nghĩa, giết chết tộc nhân ta, nuốt tổ mẫu của ta, ân oán chủng tộc không thể không giải quyết. Đạo trưởng phải biết rằng, mặc dù hồ ly mạnh hơn thỏ hoang mèo rừng, nhưng cũng vẫn rất yếu ớt, Đà Long trời sinh vừa to lớn vừa khoẻ mạnh, hồ ly muốn đánh bại bọn chúng là chuyện rất không dễ dàng."
Lần này, thị nữ ngồi ở sau lưng nàng, rất yên tĩnh nghe lời, nhìn không chớp mắt cũng không nói lời nào.
Chỉ mình nữ tử nói chuyện.
"Giấu diếm đạo trưởng là chúng ta không đúng, thế nhưng Vãn Giang tự hỏi, trước nay chúng ta đều chưa từng hại người, dù là trực tiếp hay gián tiếp cũng không hề làm hại ai. Trừ chuyện liên quan tới Đà Long ra, thậm chí ngay cả yêu quỷ đã đắc đạo, chỉ cần là kẻ có ý thức giống như con người, chúng ta đều chưa từng làm hại ai."
Nữ tử thành thực nói.
"Chúng ta chỉ là hồ ly, không phải con người. Có người vì lợi ích của bản thân mà làm hại người khác, chuyện này không liên quan gì tới hồ ly chúng ta. Vãn Giang thầm nghĩ, cho dù là người thiện tâm nhất, nếu nhìn thấy hai bầy hồ ly chém giết nhau để tranh đoạt thứ gì đó, người có lòng tốt nhất cũng sẽ chỉ im lặng đứng xem."
Trong lòng Tống Du vẫn rất bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt nhìn về phía các nàng.
"Túc hạ là một yêu quái rất tài giỏi."
"Đạo trưởng cảm thấy chúng ta có lỗi với ngươi à?"
"Tại sao lại hỏi như vậy?"
"..."
Nữ tử ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn, một lúc sau nàng mới nói tiếp.
"Bởi vì sự ngưỡng mộ của Vãn Giang với đạo trưởng không phải là giả, lúc ở Trường Kinh, tất cả những lời Vãn Giang từng nói với đạo trưởng, trừ chuyện liên quan tới Nghiệp Sơn ra không hề có lời nào dối trá."
"Chúng ta đã chờ cơ hội này rất lâu, ẩn mình ở Trường Kinh nhiều năm, nhưng ân oán liên quan tới chủng tộc quả thực không thể bỏ qua bởi vì hâm mộ đạo trưởng được."
Thị nữ sau lưng cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng, cho dù là giọng điệu, thần thái hay giọng nói của nàng cũng đều rất nghiêm túc, giọng nói trong trẻo.
"Chúng ta không hề giúp quốc sư lừa gạt đạo trưởng, cùng lắm chỉ là biết mà không nói, tránh không trả lời, để mặc đạo trưởng thăm dò, có đôi khi, tránh không trả lời cũng được xem như là một đáp án mơ hồ... Đạo trưởng hãy để tay lên ngực tự hỏi, chẳng lẽ nghi ngờ của đạo trưởng với quốc sư không bắt nguồn từ nhắc nhở mơ hồ của chúng ta à?"
"Có."
Tống Du bình tĩnh trả lời.
Như vậy xem ra, sau khi hắn xuống núi, quốc sư và hồ ly đều đã có sự chuẩn bị nếu hắn phát hiện ra chuyện ở Nghiệp Sơn.
Quốc sư mời Đà Long và Bạch Tê tới, còn có cả Cự Tinh Thần của thiên cung đấu bộ, đội hình như vậy đủ để san bằng bất cứ yêu vương sa đoạ nào ở phương Bắc, thậm chí có thể chiến đấu với đại năng thượng cổ. Nếu là một truyền nhân bình thường, không am hiểu chiến đấu, mới vừa xuống núi vẫn chưa tu thành của Phục Long Quan tới đây, có lẽ Phục Long Quan thực sự sẽ gián đoạn ở nơi này.
Hồ yêu thì chuẩn bị trên phương diện khác.
Khó mà nói được mưu kế của ai cao siêu hơn ai, ai chuẩn bị lợi hại hơn ai, lập trường đã định trước quốc sư sẽ thất bại.
Hồ ly quả thực không cần chịu trách nhiệm cho những tranh đấu của nhân gian, nàng cũng không có nghĩa vụ phải thông báo cho Tống Du, đa số mọi người đều sẽ đứng ngoài quan sát cuộc đấu tranh của yêu ma qủy quái trong núi, không nhúng tay vào, huống chi mấy năm nay, hắn và nàng tiếp xúc đã lâu, có đôi khi, từng câu chữ hoặc lời nói của các nàng cũng đã mơ hồ tiết lộ đôi chút, có đôi khi, nàng tránh không trả lời cũng coi như khiến cho Tống Du nghi ngờ, như vậy đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Điều các nàng có lỗi với hắn nhất có lẽ chỉ là giả vờ chuyện quốc sư thật sự bị hắn cướp đi đan dược.
Bất đắc dĩ là, đạo sĩ vốn là con người.
Tống Du chỉ ngẩng đầu lên đối mắt với các nàng.
"Bây giờ túc hạ đến đây là muốn làm gì?"
"..."
Thật ra, nữ tử vẫn luôn dò xét ánh mắt của hắn, thấy vậy, nàng bất đắc dĩ cười một tiếng, lập tức có lòng mà không có sức nói.
"Lần này Vãn Giang tới tìm đạo trưởng vốn muốn xin hai thứ, bây giờ xem ra, thứ đầu tiên là thứ Vãn Giang có cầu cũng không được trong chốc lát, vậy Vãn Giang đành xin cái thứ hai trước."
"Ngươi muốn xin thuốc trường sinh à?"
Tống Du rủ mắt xuống, nhìn viên đan dược ở trong tay.
"Đúng vậy."
Hồ yêu trả lời dứt khoát, cũng rất chân thành.
"Túc hạ đã có năng lực đánh thắng Đà Long, còn có thể một mình đấu với ba đại yêu Đà Long nhưng vẫn giành chiến thắng, đã vậy còn có chiếc đuôi của hồ tổ, tại sao không dùng cửu vĩ để báo thù từ trước?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận