Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 915: Tự Tin

Tể tướng đang ngồi im dùng bữa không biết đã ngừng đũa từ khi nào, hắn ngẩng đầu lên liếc sang đạo sĩ đang ngồi ở phía đối điện. Các quan nội thị đồng loạt cúi đầu xuống, bày ra dáng vẻ không nghe được gì.
Nội thị ở đầu điện vẫn nhìn con mèo chăm chú.
Thấy mèo Tam Hoa đã đi tới trước bàn của hoàng đế, nó chợt cảm giác mọi chuyện không đúng, liền cảm thấy kỳ lạ, quay đầu nhìn nhìn những người trong điện một lượt, cảm thấy không có gì khác thường, nó mới lắc đầu bước lên phía trước, thấy nó đã chạy tới bên chân bệ hạ, các quan nội thị cũng không ngăn nó lại... Cũng không phải bởi vì con mèo này không tầm thường, mà bởi vì đế vương vốn có lòng khoan dung, độ lượng, hôm nay cũng không phải cảnh tượng nghiêm túc gì, chỉ coi nó như một con mèo binh thường do vị nào đó trong hậu cung nuôi nấng, cho dù nó có đi tới trước mặt bệ hạ, cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì.
Chỉ nghe lão hoàng đế ngẩng đầu lên, đối mặt với đạo sĩ trẻ tuổi nói.
"Thiên hạ ngày hôm nay, há lại có kẻ nào dám tạo phản dưới tay của trẫm?"
Đổi lại nếu ba năm trước nói ra câu này, có lẽ sẽ càng thêm kiên định.
Bây giờ nói ra, hắn vẫn không giảm bớt chút tự tin nào.
Thậm chí còn bởi vì phương Bắc đại thắng, lập được thiên cổ kỳ công, tể tướng và các nội thị nghe thấy, còn cảm thấy đáng tin.
Đạo sĩ nhếch miệng, không nói gì thêm, chỉ hỏi tiếp.
"Chẳng lẽ bệ hạ nghi ngờ hắn có lòng mưu phản, chỉ là bệ hạ cố gắng đè nén, không dám biểu hiện ra ngoài ư?"
"Haizzz..."
Hoàng đế lại thở dài một hơi.
"Chuyện đời phức tạp, có đôi khi, một mình hắn há có thể tự mình quyết định tất cả mọi chuyện? Giống như chuyện ở trong triều, cho dù là trẫm cũng thường xuyên cảm thấy bất đắc dĩ, chớ nói tới những vị đế vương khác từ xưa đến nay. Vị đế vương cho xây dựng nên tòa cung điện này cũng không thể quyết định từng viên ngói, viên gạch, huống chi chỉ là một vị đế vương ngồi ở bên trong tòa cung điện này."
Tống Du nghe ra được, hoàng đế vẫn cảm thấy Trần Tử Nghị không có lòng mưu phản.
"Như vậy không biết bệ hạ muốn hỏi chuyện gì? Tại hạ sẽ biết gì nói đó."
"Đối với trẫm, trên thế gian này, không ai có thể khiến cho trẫm tin tưởng bằng tiên sinh."
"Vậy mời bệ hạ đặt câu hỏi."
"Lúc tiên sinh đi vào Trấn Bắc Quân, có biết tình hình trong quân thế nào không?"
"Lúc này, Đại Yến đang trong thời thịnh thế, bách tính đều tự hào vì mình là con dân Đại Yến, quan binh trong quân đội phương Bắc cũng như vậy."
Tống Du có sao nói vậy.
"Theo tại hạ thấy, trong quân có nhiều người trung nghĩa."
"Nghe nói trong quân đội, Trần Tử Nghị giữ kỷ luật rất nghiêm minh, không ai không theo?"
"Trần tướng quân có uy tín cực cao."
Tống Du vẫn thành thực trả lời.
"Hơn nữa, Trần tướng quân còn chiêu mộ số lượng lớn người luyện võ giang hồ ở phương Bắc để tạo ra một thế lực quân phiệt thị tộc ở trong quân, hơn nữa mấy năm nay quân đội không ngừng chinh chiến, sớm đã trở thành một chi binh lực hiếm có, trải qua bách chiến, Trần tướng quân từ lâu đã có được lòng quân."
Tể tướng giương mắt nhìn về phía hai người.
Đây là một thanh kiếm hai lưỡi.
Nếu như Như Trần Tử Nghị quản lý quân đội hết mực trung thành với hoàng đế, sức mạnh của hoàng đế sẽ đạt đến đỉnh cao, nhưng nếu hắn thay đổi đầu thương, một đường xuôi nam, hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
Lại nghe hoàng đế ở vị trí chủ vị hỏi tiếp.
"Tiên sinh có biết sau khi Trần Tử Nghị hồi triều, Trấn Bắc Quân do ai thay thế thống lĩnh chăng?"
"Do tộc đệ của Trần Tướng Quân là Trần Nghĩa Trần Bất Quý thay thế thống lĩnh, Trương quân sư làm phụ tá."
"Trần Bất Quý là người như thế nào?"
"Dũng mãnh, trung nghĩa, uy tín của hắn ở trong quân cũng giống như Trần tướng quân, nhưng vẫn không bằng Trần tướng quân."
"Tiên sinh có biết, trẫm triệu Trần Tử Nghị hồi triều hay là triệu hai người bọn họ?"
"Ai lại cam tâm tình nguyện chịu chết chứ?"
Tống Du ngẩng đầu lên nhìn về phía lão hoàng đế.
Ngẫm lại hắn đã rất rõ ràng chuyện này.
Quả nhiên hoàng đế lại im lặng.
"Haizz..."
"Hà cớ gì bệ hạ lại thở dài?"
"Trẫm biết Trần Tử Nghị dũng mãnh vô địch, lòng trung thành của hắn cũng không thua kém gì sự dũng mãnh của hắn, thế nhưng tuổi tác của trẫm đã cao, dù có muốn chống đỡ, cũng không thể chống đỡ được bao lâu. Lòng người sẽ thay đổi, Trần Tử Nghị chỉ mới ngoài 30 tuổi, bây giờ hắn đang chìm đắm trong cảm giác lên chiến trường giết địch, lập được chiến công, không hề có lòng mưu phản, nhưng liệu sau này hắn có mãi mãi như thế hay chăng?"
Hoàng Đế nhìn Tống Du nói.
"Trẫm tạm thời tin tưởng hắn, trẫm cũng không sợ hắn, cũng có thể không giết hắn, thế nhưng chắc gì hậu nhân của trẫm sẽ giống như trẫm? Đến lúc đó, Trần Tử Nghị sẽ ra sao?"
"Vấn đề này quá khó, có lẽ sư tổ của tại hạ Thiên Toán đạo nhân sẽ biết được, nhưng tại hạ lại không biết."
Tống Du dừng lại một lát, rồi nói tiếp với hắn.
"Thế nhưng chuyện mà tại hạ biết, bệ hạ cũng đã biết."
"Nói nghe xem sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận