Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 320: Khinh Thường

Mặc dù lúc này đang là giữa buổi chiều, phần lớn quý tộc ở Trường Kinh đã quen với chế độ ba bữa, nhưng bên trong vẫn còn một bàn khách dùng bữa. Đạo sĩ vừa mới dừng lại ở cửa, một tiểu nhị lập tức đến chào đón.
"Tiên sinh ăn cơm hay đặt cơm?"
"Túc hạ thật là người có lễ nghĩa." Đạo sĩ hành lễ với anh ta:
"Tại hạ nghe nói yến tiệc ở quý lâu đây rất có tiếng, hôm nay ta trùng hợp đi qua đây, muốn hỏi một bàn tiệc ở đây giá bao nhiêu."
"Ây da, tiểu nhân sao có thể nhận đại lễ từ tiên sinh được! Nhưng tiên sinh ngài xem như đến đúng rồi, yến tiệc ở Vân Xuân lâu bọn ta rất có danh tiếng ở bên ngoài, không một tửu lâu nào ở Trường Kinh có thể so sánh với bọn ta. Hiện tại món rau xào năm ấy nổi danh khắp Đại Yến do chính Vân Xuân lâu bọn ta khởi xướng, đến giờ mọi nơi đều bắt chước, tửu lâu mở ra vô số, nói ra thì bọn họ đều là đồ đệ của bọn ta."
Tiểu nhị có vẻ rất hãnh diện.
"Ngay cả các quý nhân trong cung cũng phái người đến đặt cơm ở Vân Xuân lâu bọn ta, vương công, đại thần, công chúa cả hoàng tử đều là khách quen của chỗ bọn ta."
Mặc hắn khoe khoang, đạo sĩ chỉ hỏi một câu:
"Bao nhiêu tiền?"
"Nếu ngài muốn đặt bàn tiệc ở chỗ bọn ta, ta thường đề cử cho ngài bậc ba."
Tiểu nhị ở cửa tươi cười nói với hắn:
" một là bàn vàng kim, thịt cá phong phú, có món nguội món nóng, tổng mười sáu món, dù là tiệc chiêu đãi bạn bè hay gia đình tụ tập, đều vừa no vừa ngon, một bàn như vậy, chỉ thu của ngài ba lượng ba bạc, không đắt, kết bạn, ăn ngon lại tới."
"Ừm..."
Trong lòng Tống Du có chút suy tư.
Mặc dù hắn sống trong viện thành Dật Đô hơn một tháng, mỗi ngày đều ăn ngon mà tiêu hết hơn ba lượng bạc, sau khi rời khỏi Dật Đô, e rằng hắn phải dùng hai ba tháng. Nhưng đây là Trường Kinh, Vân Xuân lâu là tửu lâu cao cấp và nổi tiếng nhất ở Trường Kinh, một bàn đồ ăn chỉ có giá hơn ba lượng bạc, thực ra có cảm giác rất rẻ.
Thảo nào buôn bán tốt như vậy.
"Hai là bàn ngọc châu, đích thân chủ của bọn ta chuẩn bị cho ngài. Những món ăn mới nhất, tay nghề khéo léo nhất và những món ngon nhất từ Trường Kinh và thậm chí cả Đại Yến, ngay cả những món ăn mà tể tướng, quốc sư đều yêu thích, cũng gồm cả món nguội và món nóng, tổng mười sáu món, mỗi người cũng có bát, tổng cộng tám bát, chỉ tính một món, cộng thêm rượu của Vân Xuân của chúng ta, tể tướng cũng phải khen ngon, chỉ hết mười hai lượng tám tiễn bạc một bàn.
"Còn nữa không?"
"Bàn loại ba là trân tu*. Đúng như tên gọi của nó, chính là sơn hào hải vị, những món ăn vô cùng tinh tế. Các món ăn đến từ mọi nơi, từ Trường Kinh, bên ngoài Trường Kinh, từ biển, hồ, trên trời, còn có những món cao quý bậc nhất, ngay cả quý nhân trong đều đặt từ bé, đều có thể cho ngài chọn, chính là rượu nho đặc sản Tây thành, cũng bưng đến tận bàn cho ngài. Một bàn như vậy chỉ thu ngài hai mươi tám lượng tám tiễn bạc. Nhưng bàn trân tu thì phải đặt trước bảy ngày, bàn ngọc châu và bàn vàng kim tốt nhất nên đặt trước, nếu không đặt trước, khi ngài đến tiệm sẽ phải đợi rất lâu."
*món ăn quý và độc lạ
Tiểu nhị nói đến đây ngừng lại một chút, liếc nhìn đạo sĩ
Tuy đạo sĩ chỉ mặc một bộ đạo bào cũ, nhưng trước mắt triều đình vẫn tôn trọng đạo sĩ, quốc sư lại là đạo sĩ, hắn ta làm sao dám khinh thường đạo sĩ. Chưa kể chiếc đạo bào này, đôi khi càng cũ lại càng là người tà ba.
"Dĩ nhiên, nếu tiên sinh muốn ăn ngon hơn, ngài có thể nói tỉ mỉ, tiệm nhỏ bọn ta trừ gan rồng, tuỷ phượng không lấy được, nhưng chân gấu, tim hổ tiệm bọn ta vẫn có thể nghĩ ra cách, còn có món môi cá nhám mà công chúa thích ăn, tuy hơi rắc rối và đắt tiền nhưng tiệm bọn ta cũng có thể sắp xếp, nhưng món ngon như vậy hoặc khó kiếm hoặc tốn thời gian và công sức, giá cả thì..."
"Có cơ hội ta sẽ đến."
"Đạo gia đi thong thả."
Tống Du chắp tay vái anh ta, rồi rời khỏi nơi đó.
Nghĩ mà xem, cái gọi là bàn vàng kim là nơi những người giàu có thường để chiêu đãi khách, còn bàn ngọc châu là nơi các quan chức từ Trường Kinh chiêu đãi tiệc tùng, nhưng các quan chức bình thường sẽ họ không dám mời, ít nhất là không dám giống trống khua chiêng. Hiện nay, lương bổng hàng năm của huyện lệnh ở Đại Yến hẳn là khoảng bốn mươi lượng bạc.
Nói ra có chút buồn cười, từ khi Tống Du xuống núi, cho dù là khi giàu có nhất cũng không mua nổi hai bàn trân tu, bởi vì yêu quái vây quanh Trường Kinh mấy năm không bị tiêu trừ nên phải có hai cái mới thay được một cái bàn như vậy.
"Thú vị..."
Tống Du lắc túi tiền ở thắt lưng, rồi chậm rãi đi xa.
Trên đường hắn thấy có bán bình sứ, nên vào chọn một cái.
Vân Xuân lâu là cửa tiệm độc đáo ở Trường Kinh, là nơi phát minh ra món xào, từ khi đến đây, đương nhiên hắn muốn thử một lần, tuy nhiên đối với hắn mà nói, những món ăn bình thường lại là món khách thường xuyên ghé thăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận