Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 695: Đời Người Có Ba Niềm Vui

Chỉ nghe thấy thỉnh thoảng lại có tiếng nước truyền tới từ đằng xa, sau khi ăn chuột chũi xong, Tam Hoa nương nương lại đi bắt cá cho hắn. Không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nó đi men theo bờ nước, âm thầm quan sát đàn cá tung tăng bơi lội.
Nghe nói đời người có ba niềm vui.
Thứ nhất là thu hoạch được thứ tốt, đây là niềm vui trên phương diện vật chất, sinh lý. Thứ hai là cảm thấy vui vì đã làm được điều đúng đắn, đây là niềm vui trên phương diện đạo đức.
Niềm vui thứ ba lại rất đặc biệt. Nó không mang lại thứ tốt cho còn người ta, cũng không liên quan tới đạo đức. Ví dụ như lúc này, nằm trên thảo nguyên rộng lớn, mênh mông vô tận, nhưng vẫn không cảm thấy mờ mịt hay không biết nên đi hướng nào. Ngoài việc cảm thấy yên lòng ra, còn là cảm giác thoải mái lúc làn gió trên thảo nguyên thổi tới, ánh nắng ngày xuân chiếu lên người. Bỗng dưng cảm thấy một niềm vui từ trong tâm hồn nhưng lại chẳng thể nói được thành lời.
Hai điều trước rất dễ đạt được, nhưng điều sau cùng lại rất khó.
Hắn bèn dứt khoát nhắm mắt lại, ngủ một giấc. ...
Tỉnh dậy sau giấc ngủ, bên cạnh hắn đã có tám con cá nhỏ được sắp xếp ngay ngắn. Cả người mèo Tam Hoa đều ướt sũng, nó đang nằm trên đồng cỏ bên cạnh, ngủ say sưa dưới ánh nắng.
"..."
Tống Du thở dài một hơi, hắn không nhanh không chậm đứng lên, đi mổ hết đống cá. Nghe thấy tiếng động, mèo Tam Hoa ngẩng đầu lên nhìn hắn mấy cái, sau đó lại lật người nằm xuống ngủ tiếp.
Thức ăn tối nay là cá nướng và chuột nướng.
Y phục đã phơi được một ngày, lại được gió thổi nguyên một đêm, đến ngày hôm sau cũng đã khô.
Lúc này, một người một mèo mới tiếp tục lên đường.
Đi lại trong thảo nguyên.
Ngôn Châu đất rộng người ít, đi lại một mình giữa trời đất bao la như vậy, quả thực sẽ cảm thấy cô đơn. Nhưng khi đã làm quen được với điều đó, sẽ không cảm thấy sợ hãi chút nào nữa, ngược lại, trong lòng lại càng trở nên mênh mông và yên tĩnh hơn.
Độc hành là một kiểu tu hành rất thường thấy.
Cho dù là ai cũng đều như vậy.
Thỉnh thoảng, lúc đi tới dốc núi, sẽ nhìn thấy những chiếc lều vải màu trắng ở phía xa xa. Ngẫu nhiên lúc đốt lửa qua đêm, sẽ có đàn sói tìm tới thăm dò. Lúc trời mưa sẽ tìm một gốc cây ngồi đó một đêm. Lúc không có mưa sẽ nằm trên mặt đất xem dòng sông sao xoay chuyển đầy trời.
Như lời Bồ tướng quân từng nói, có lúc hắn sẽ được người dân du mục mời tới làm khách. Có lúc sẽ bị quan lại ở trang trại cản lại. Bởi vì ngựa Tảo Hồng của hắn không có dây cương, cũng không có dấu vết của yên ngựa nên bị nghi ngờ.
Nếu gặp được người cũng là một chuyện tốt, hắn còn có thể hỏi đường.
Không gặp được người cũng là chuyện tốt, hắn vừa hay có thể hưởng thụ cảm giác đi lại một mình.
Tống Du đi rất chậm, một ngày đi được mấy chục dặm, phần lớn thời gian hắn đều dùng để nghỉ ngơi, xuất thần, cảm ngộ linh vận của trời đất. Cứ như vậy, cũng đã sắp đi tới nơi tổ chức hội đua ngựa trong lời của Bồ tướng quân và tiểu binh.
Trên đường đi, hắn đã tìm được người đi cùng.
Tống Du trò chuyện với một vị đại nhân phụ trách nông trường của triều đình, thực ra hội đua ngựa này không phải tên là hội đua ngựa, nó cũng có tên gọi riêng của mình là hoạt động tế bái trời đất. Nhưng cũng giống như nhiều lễ hội miếu ở Trung Nguyên, không dễ dàng gì mới có dịp nhiều người tập trung lại như vậy, nhất là ở khu vực thảo nguyên rộng lớn như vậy, đương nhiên không thể chỉ bái tế trời đất.
Phải có biểu diễn ca múa.
Phải có mua bán tới lui.
Phải có những hoạt động giải trí và thúc đẩy việc hôn nhân của trai gái.
Tất cả mọi người đều là những kẻ phàm phu trên thế gian này, đều là những con người sống sờ sờ, có máu, có thịt, có suy nghĩ, có thất tình lục dục và khói lửa nhân gian, mọi thứ đều như nhau, không thể thiếu thứ nào.
Trong đó, hoạt động nhộn nhịp nhất chính là buôn bán trên thảo nguyên, đổi lấy những đồ dùng sinh hoạt cần thiết, ngoài ra còn có các hoạt động như cưỡi ngựa, đua ngựa. Người trong quân đội quan tâm tới hoạt động đua ngựa nhất, nên cứ gọi đó là hội đua ngựa.
Con đường ở dưới chân đã từ từ hiện rõ, có dấu vết bánh xe và người ngựa dẫm lên vô cùng rõ rệt.
Tống Du không nhanh không chậm đi dọc theo con đường.
Tam Hoa nương nương biến thành dáng vẻ nữ đồng, nó đi theo bên cạnh hắn, cầm cây gậy trúc đánh vào cỏ dại ven đường.
Thỉnh thoảng sẽ có thiếu niên tự cưỡi ngựa đi ngang qua, cũng có những người đánh xe ngựa chậm rãi đi qua người hắn, còn có những người đánh xe bò, xe ngựa chở hàng hoá, những tiếng leng keng vang lên khắp quãng đường. Khi tất cả mọi người nhìn thấy ngựa Tảo Hồng không buộc dây cương cũng không có yên ngựa bên cạnh Tống Du đều không nhìn được nhìn hắn thêm mấy lần.
Không biết tính cách của người thảo nguyên vốn đã nhiệt tình, hay do thảo nguyên quá rộng lớn, lâu ngày không có người nói chuyện cùng nên rất nhiều người đều chào hỏi hắn, có người nói tiếng địa phương, cũng có người nói tiếng phổ thông của Đại Yến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận