Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 524: Lâu Ngày Không Gặp

Tống Du xoay người đi đóng cửa, lúc này, hắn mới mở cuốn tranh ra, đưa ngựa Tảo Hồng và mèo Tam Hoa tiến vào, sau đó tìm một nơi nhiều cỏ, nhiều nước, không có người, vừa hay có thể để ngựa Tảo Hồng sinh hoạt một thời gian, sau đó hắn và mèo Tam Hoa mới quay về.
Hắn đóng chặt cửa sổ để ngăn cơn gió lạnh, sau đó lên giường đắp kín chăn, vừa suy ngẫm, vừa ru mình vào giấc ngủ.
Mùa hè, Tam Hoa nương nương giống như một chiếc bàn ủi, nằm cạnh nó cảm thấy rất nóng. Đến mùa đông, nó liền biến thành một bảo bối ấm áp, có thể tăng thêm không ít hơi ấm trong đêm lạnh.
Dưới lầu bỗng nhiên có vài âm thanh truyền tới.
Có tiếng chìa khoá mở khoá, sau đó là tiếng mở cửa đóng cửa.
Mèo Tam Hoa còn cảnh giác hơn cả hắn, nó đã ngẩng đầu lên từ lâu, dựng thẳng tai lên nghe ngóng, thấy đạo sĩ cũng đã mở mắt ra, nó mới nói.
"Nữ tử kia đã trở về rồi!"
"Ừ..."
Đạo sĩ cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục nhắm mắt lại.
Cách vách quả nhiên có tiếng động.
Mặc dù Ngô nữ hiệp đã rời đi rất lâu, đi từ mùa hè tới mùa đông, cũng mất vài tháng, suýt chút nữa thì tới nửa năm. Tuy nhiên nữ hiệp này trước giờ vẫn luôn cảnh giác, bản lĩnh cũng cao cường, mặc dù Tống Du không thể người ở kinh thành nhưng vẫn biết mọi chuyện xảy ra cách đây ngàn dặm, nhưng hắn có thể cảm nhận được bùa chú của mình chưa hề được sử dụng. Bởi vậy có thể đoán được nàng không xảy ra nguy hiểm gì.
Ngược lại, vị quỷ thư sinh kia mới khiến người ta lo lắng...
Tống Du dần dần đi vào giấc ngủ.
Trong cõi u minh, hắn dường như nằm mơ, lúc thì mơ thấy một ngọn núi khô cằn, trong núi đã biến thành lò luyện, đốt cháy hung quỷ. Lúc thì mơ thấy yêu ma ở phương Bắc làm loạn, bách tính như cỏ rác, dường như khó mà sống tiếp được.
Sáng sớm tỉnh lại, những giấc mơ này đã nhanh chóng phai nhạt.
Sau khi tỉnh giấc, hẳn rửa mặt sơ qua một hồi, sau đó ra ngoài mua thịt nạc, cắt thành từng miếng thịt nhỏ, cho thêm một chén gạo, để Tam Hoa nương nương nhóm bếp, bắt đầu nấu cháo.
Đạo sĩ cũng bóc vài quả trứng muối, cắt thành lát nhỏ, đợi ở trước bếp một lát rồi mới cho vào nồi.
Lúc này, một bóng người xuất hiện ở cửa.
Trên tay Ngô nữ hiệp cầm mấy lá bùa, nàng dựa người vào bên cạnh khung cửa, mỉm cười nhìn hắn.
"Lâu ngày không gặp."
"Lâu ngày không gặp."
"Đã nấu cơm chưa?"
"Mới cho vào một chén gạo, nữ hiệp có muốn ăn không?"
"Ngươi đã nấu nhiều như vậy, ta chắc chắn phải tới lấy một chén rồi."
Ngô nữ hiệp đi tới, đưa lá bùa trong tay mình cho hắn.
"Không dùng tới, tổng cộng năm lá, trả lại vừa đủ."
"Đã tặng cho nữ hiệp, sao có thể lấy lại?"
"Những đồ vật do các cao nhân tu đạo các ngươi tặng không phải rất huyền bí à?"
Ngô nữ hiệp nói.
"Nếu ngươi không nhận lại, sau này ta sẽ dùng nó để làm tổn thương người khác, há không phải được coi như trách nhiệm của người à?"
"Ngô nữ hiệp nghe thấy cách nói này từ đâu vậy?"
"Nghe được trên giang hồ."
"Đây là cách nói mới có mấy năm gần đây, còn chúng ta là đang nhận truyền thừa từ thời Thượng Cổ."
Tống Du nói.
"Huống chi đây là lá bùa ta tiện tay vẽ ra, cũng chỉ có tác dụng trong vòng vài năm, mấy năm sau đương nhiên sẽ không có tác dụng nữa."
"Vậy được rồi..."
Ngô nữ hiệp tiện tay nhận lại lá bùa rồi đặt nó vào trong ngực, nàng cất bước đi vào trong phòng. Chưa đi được mấy bước, nàng duỗi người ra ngó vào cửa nhà bếp một cái, đối mặt với cô bé đang nhóm lửa, không khỏi nhếch miệng cười.
"Tam Hoa nương nương đang bận à?"
"Chào buổi sáng-"
"Chào buổi sáng."
"Hình như ngươi đã đi rất lâu."
Cô bé cầm que nhóm lửa trên tay, quay đầu lại hỏi.
"Tam Hoa nương nương có nhớ ta không?"
"Không nhớ."
"..."
Chừng nửa canh giờ sau.
Cháo đã sánh lại, màu trắng như tuyết, thịt bằm đã thành màu hồng rất nhạt, trứng muối thì có màu rất đậm, cho thêm hành lá xanh thẳm đã được cắt nhỏ để trang trí, trông có vẻ rất hấp dẫn.
Mỗi người một chén, con mèo cũng có một chén nhỏ.
"Đa tạ."
Thường ngày, Ngô nữ hiệp vốn đã tùy tiện, mỗi khi tới giờ cơm, nàng đều cung kính cúi đầu nói cảm tạ, đưa hai tay ra cầm chén.
Lấy thìa gỗ ra, ăn thử một miếng.
Thịt ngày hôm nay là tươi mới nhất, Ngang Châu vốn nổi tiếng với heo Hắc Hương. Sau khi nấu chín, mùi thơm của thịt ngập tràn trong cháo, ăn vào không thấy vị tanh nồng nào. Lúc này, cho trứng muối vào nồi là thích hợp nhất, không khiến cho màu sắc của trứng muối hòa lẫn với cháo. Lại cho thêm một ít lá hành vào, tạo thành tổ hợp hương thơm ngào ngạt trong khoang miệng.
Không đến mức khiến người ta ngạc nhiên bao nhiêu, nhưng lại rất thoải mái.
Đặc biệt là trong một buổi sáng mùa đông giá lạnh, cảm giác thoải mái này từ trong miệng ấm dần xuống dưới bụng, kết hợp với vị tươi mới, xua tan đi hơi lạnh khắp người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận