Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 639: Địa Thế Bằng Phẳng

Đổi thành con mèo khác, thịt và trứng mà bọn chúng ăn không hết cũng chỉ có thể bị côn trùng ăn, nhưng nó lại có thể nghĩ ra nhiều cách như vậy, biến thịt và trứng thành dáng vẻ mà côn trùng không thích ăn.
Khó trách chỉ có người nuôi mèo, không có mèo nuôi người.
May mà bản thân nó thông minh, thích học tập...
Tiểu nữ đồng nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn xong, đám người dọn dẹp đống lửa, im lặng ngồi nghỉ ngơi một lát sau đó tiếp tục lên đường.
Chuyến này, đám người đi mãi từ buổi trưa cho tới hoàng hôn.
Bọn hắn còn chưa ra khỏi địa giới Phổ Quận, trên đường vẫn có rất ít dấu vết của con người như cũ. Suốt cả buổi trưa, đoàn người cũng chỉ gặp được một lão nông lên núi cắt cỏ và hai nhóm người đi tới Cảnh Ngọc.
Sự tồn tại của Tuyết Nguyên, Quy Quận dường như đã biến thành một nơi gần giống với Nghiệp Sơn Tư Quận trong lời của quỷ thư sinh. Không cô độc, nhưng thực tế lại rất cô độc. Ở nơi này, trừ những người có nhu cầu đi vào Quy Quận ra, không có ai đi từ Quy Quận tới Hòa Châu, cũng sẽ không có ai đi từ Quy Quận về Ngôn Châu.
Từ khi ôn dịch bùng nổ tới giờ, nơi này càng thêm quạnh quẽ.
Hành trình hôm nay không tệ, thời gian trì hoãn rất ít, trước khi mặt trời lặn, đám người đã đi tới ranh giới giữa Phổ Quận và Quy Quận.
Ở đây có quan khẩu, cũng có quân coi giữ.
Tuy nhiên, địa thế ở đây bằng phẳng, có một con sông lớn chảy từ đông hướng tây, nước vừa sâu và chảy xiết, một quan ải có tên là Bắc Phong Quan được xây dựng ở một bên bờ sông. Đây là một trong số ít ỏi quan khẩu ở Hòa Châu, cũng là quan ải quan trọng nhất.
Tống Du và kiếm khách dắt lên ngựa đi về hướng quan khẩu.
Có lẽ lính giữ thành đã lâu không thấy người đi về phía Quy Quận, cộng thêm dáng vẻ anh tuấn, uy vũ bất phàm của kiếm khách nên vô cùng cảnh giác, binh lính nhanh chóng cản bọn hắn lại, đi tới hỏi.
"Là kẻ nào? Đang làm gì vậy?"
"Gặp mặt giáo úy, tại hạ họ Tống tên Du, là một đạo sĩ vân du bốn phương, muốn tới Quy Quận."
Tống Du khách sáo hành lễ.
"Tại hạ có mang theo điệp văn tu hành, trước đây lúc đi tới Cảnh Ngọc, Phổ Quận, có quen biết quận trưởng nơi đó, đồng thời mang theo bức thư do Lưu quận trưởng tự tay viết, mong được thuận lợi vào thành."
Binh lính giữa quan khẩu nghe vậy, cũng không có hỏi hắn định tới Quy Quận làm gì, cũng không lập tức nhận lấy điệp văn tu hành và bức thư tay mà đứng sững sờ một hồi.
Sau đó, hắn lập tức quay đầu gọi binh lính đứng cạnh đi thông báo cho tướng quân. Lúc này, hắn mới thu lại vũ khí, cầm lấy điệp văn tu hành, mở ra xem, lại ngẩng đầu nhìn ngựa Tảo Hồng ở sau lưng Tống Du và mèo Tam Hoa mặc y phục đội mũ trùm, sau cùng hắn nhìn sang kiếm khách anh tuấn uy vũ bất phàm bên cạnh hắn, giống như đang so sánh với thứ gì đó.
Sau đó, vẻ lạnh nhạt trên mặt hắn dần dần nhòa đi, sự cảnh giác cũng dần biến thành nặng nề và kính trọng.
"Gặp mặt Tống tiên sinh!"
"Không dám không dám."
Tiếng khôi giáp lập tức vang lên.
Tướng lĩnh giữ thành và thân binh cất bước đi tới.
Đó là một tướng lĩnh bụng bự, râu quai nón, lưng hùm vai gấu, khí thế bức người.
"Thịch!"
Tướng lĩnh chắp tay ôm quyền.
"Người đến có phải là Tống tiên sinh Tống Du một đường trảm yêu trừ ma ở Hòa Châu chăng?"
"Chỉ là mấy tiểu yêu tiểu quái mà thôi."
"Mạt tướng Tông Tu Võ, hữu lễ."
"Hữu lễ."
Tống Du vốn còn cho rằng những người này biết tới hành trình hàng yêu trừ ma của hắn ở Hòa Châu nên mới tiếp đãi long trọng như vậy, không ngờ vừa mới trò chuyện hai câu, hắn liền nghe thấy vị Tông tướng quân kia nói.
"Cả năm nay, tin tức trảm yêu trừ ma của tiên sinh thường được truyền tới chỗ chúng ta. Lúc tháng tám, Trần Tướng Quân có tới nơi này, cũng đã đặc biệt dặn dò chúng ta rằng có một vị tiên sinh một đường đi về phía Bắc sẽ từ Hòa Châu tới, nếu có nghe tin về ôn dịch ở Quy Quận và yêu ma ở Tuyết Nguyên, chắc chắn tiên sinh sẽ đi qua nơi này. Tướng quân đã dặn chúng ta phải chú ý thật kỹ, chớ thất lễ với tiên sinh, Tông mỗ kết hợp lại, cảm thấy tiên sinh với người trong lời của Trần tướng quân chính là một người."
"Trần Tướng Quân?"
"Trần Tử Nghị Trần Tướng Quân!"
"Trần Tướng Quân đã đi tới phương Bắc ư?"
"Từ mùa hè năm nay tới tận bây giờ, mười tám bộ ở thảo nguyên phương Bắc lại tới xâm chiếm lần nữa, triều đình chấn động bèn ra lệnh cho Trần Tướng Quân cấp tốc về lại phương Bắc, ngăn cản quân Tái Bắc."
"Thì ra là vậy."
Lúc này, Tống Du mới gật đầu.
Mặc dù quân lính nơi đây là lính trông giữ Phổ Quận, Hòa Châu, nhưng trên thực tế, đối tượng canh phòng chủ yếu chính là người Tái Bắc. Bởi vì địa thế Hòa Châu bằng phẳng, có ít nơi hiểm yếu, nếu người Tái Bắc đi từ Hòa Châu thẳng xuống phía nam đánh vào Ngôn Châu, trên khắp Hòa Châu, chỉ có thể canh phòng ở quan ải dọc theo bờ sông này. Nếu như nơi này bị thất thủ, toàn bộ Hòa Châu sẽ không thể chống lại kỵ binh của quân địch, người Tái Bắc có thể đi thẳng một đường rong ruổi xuống phía nam, mãi cho tới Ngang Châu. Lúc này, vương triều Trung Nguyên sẽ gặp nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận