Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 211: Cho Mèo Ăn

Có đứa trẻ chạy ra đường lớn, nó chạy qua trước mặt hắn.
Ông lão không đuổi quá xa, chỉ dừng lại lớn tiếng quát.
Bọn trẻ lắc đầu, cảm thấy áy náy không dám trả lời, chúng tránh ánh mắt của ông lão cũng tránh đi ánh mắt của đạo sĩ, chỉ liếc nhìn con mèo Tam Hoa bên cạnh đạo sĩ.
Không ngờ đạo sĩ lại mỉm cười xin chúng quả anh đào để ăn.
Có đứa trẻ can đảm túm bọc quả anh đào đi tới, nó duỗi đôi bàn tay bẩn thỉu đen đủi của mình ra, đầu tiên bốc lấy một nắm, suy nghĩ một lúc rồi mới thả ngón tay ra, quả trong tay rơi ra một ít, sau đó đặt vào lòng bàn tay của đạo sĩ.
"Đa tạ các vị."
"Đây là cho mèo của ngươi ăn?"
"Là mèo cùng ăn với ta."
"Nó không chạy sao?"
"Nó đi cùng ta."
"Ngài đi đâu?"
"Huyện Nam Hoạ."
"Ở phía trước đấy."
"Cảm ơn."
"Hahaha..."
Bọn trẻ tụ tập lại, đi vào một con đường nhỏ, bước chân của chúng nhẹ nhàng lạ thường trên lớp đất bùn, vừa đi vừa nhảy.
Tống Du lại cúi đầu nhìn mấy quả anh đào trong tay.
Trời vừa hết mưa, nên chúng vẫn còn ướt.
Dù là mưa hay sương, đều không phải bỏ, dù bẩn hay không bẩn, cũng không cần phải rửa, chỉ đưa vào trong miệng.
Những quả anh đào đã chín hoàn toàn, ngay cả cầm ở đầu ngón tay cũng phải cẩn thận, khi đặt trong lòng bàn tay ta có cảm giác như chúng đang run rẩy, khi cho vào miệng, không cần phải dùng sức, nhẹ nhàng nhấm nháp chúng đã tách ra. Chúng không hề có vị chua hay chát, cũng không quá ngọt, mà hương anh đào thơm thanh, mọng nước lan toả khắp miệng, suýt thì không cảm nhận được sự tồn tại của phần thịt đào, chúng rất tươi mát.
Tự nhiên Tống Du chợp nhớ đến Tam Hoa Miêu:
"Tam Hoa Miêu, ngươi muốn ăn không?"
"Mèo không ăn trái cây."
"Đây là quả anh đào."
"Anh đào..."
"Muốn ăn không?"
Mèo Tam Hoa muốn nói mèo không ăn trái cây, nhưng chợt nhớ ra bản thân đã từng ăn trái cây, nên suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
"Có ngon không?"
"Ngon lắm."
"Có giống quả sơn trà không."
"Đương nhiên là không giống rồi."
"Có cái gì đặc biệt không?"
"Đặc biệt ở chỗ chúng là quả anh đào."
"Là quả anh đào được trộm xuống."
"Là ta xin được."
"Là bọn chúng hái trộm được."
"Đúng vậy."
"Như thế không đúng!"
"Dĩ nhiên rồi, Tam Hoa Miêu không muốn làm những chuyện như thế."
Tống Du gặm quả đào đến khi chỉ còn lại cái hạt mới nhổ xuống đường, sau đó tiếp tục nói với mèo Tam Hoa:
"Nhưng Mèo Tam Hoa là một con mèo chính trực, phân rõ đúng sai, nghĩ lại cũng không cần tại hạ nhắc nhở."
"Đúng đó!"
"Vậy ông muốn ăn không?"
"Không ăn!"
"Ngon lắm đó."
"Vậy ta nến thử một miếng."
"Ngon đúng không?"
"Không ngon bằng chuột."
"Thôi bỏ đi."
"Ngươi có vẻ rất lợi hại."
Họ chậm rãi đi về phía huyện Nam Hoa, vẫn đi trên bùn lầy như cũ, nhưng họ đều không quan tâm.
Tâm tĩnh thì không phiền, tâm tịnh thì không bẩn. ...
Thành huyện Nam Hoạ được xây dựng trên một vùng đất bằng phẳng, đường phố được lát đá, ngoại trừ một đoạn đường ngắn vừa vào thành có phần lầy lội, những nơi còn lại rất dễ đi lại, hơn nữa, thành không lớn lắm nên không mất nhiều thời gian để đi xung quanh.
Tống Du đã hỏi hai nhà trọ, tìm được một nơi khiến hắn hài lòng, nên đặt phòng cho năm ngày trước.
Chủ quán tìm nước mang cho họ rửa chân.
Tống Du tự mình rửa sạch trước rồi hỏi chủ quán bên cạnh:
"Tại hạ mới tới Nam Họa, cũng không quen nơi này, không biết ở đây có món gì ngon hay thứ gì thú vị không? Hoặc là có kiêng kị gì cần chú ý."
"Tiên sinh đến từ nơi nào?"
"Hủ Châu."
"Chỗ chúng ta ở cạnh Hủ Châu, thực ra cũng không khác mấy, phải nói đến điều đặc biệt, thì bánh canh* của chúng ta khá ngon, chỉ có cửa tiệm nhỏ còn có, cũng nấu rất ngon. Hơn nữa, Nam Hoạ của chúng ta sản xuất rất nhiều vải vóc, vải của Nam Hoạ của chúng ta là loại tốt nhất trong toàn bộ Bình Châu, thậm chí cả Đại Yến. Tiên sinh, nếu ngài vừa ý có thể mua một chút."
*là món ăn được làm bằng cách xé bột đã chuẩn bị thành từng miếng rồi nấu trong nồi.
bột
Chủ quán suy tư:
"Còn nói về điều thú vị, ta nhất thời không nghĩ ra."
"Vậy có điều gì cấm kị không? Ta sợ ta mới đến, sẽ phạm phải điều gì đó."
"Hừm, nào có nhiều điều gì cấm kị đâu! Người trong thiên hạ đều là người, chênh lệch không nhiều, mặc dù ở đâu, cũng hết sức cẩn thận, đừng phô trương của cải, đừng ra ngoài vào ban đêm, gặp phải người ngu thì vòng qua mà đi là được rồi."
"Lời của chủ quán nói thật có lý."
"Ngài có muốn thử bát bánh canh không?"
"Bao nhiêu tiền?"
"Mười hai văn, canh từ xương được hầm nhừ."
"Cho ta một bát."
"Được!"
Tống Du rửa sạch chân cho bản thân, hắn mới đưa tay về phía Tam Hoa Miêu, Tam Hoa Mao ngoan ngoãn tự nhấc chân lên, duỗi vào trong tay hắn.
"Hà..."
Tống Du lắc đầu, cẩn thận rửa sạch nó, hắn không bỏ qua miếng đệm thịt ở chân:
"Đã kêu Tam Hoa Miêu ngồi trên lưng ngựa, cũng không cần phải giẫm lên bùn lầy, ngươi xem, toàn thân đều bị dính bẩn."
"Chỉ là bùn thôi mà."
Tam Hoa Miêu vừa nói vừa mặc cho hắn rửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận