Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 388: Mời Đi Bên Này

Thậm chí những con chuột còn được sắp xếp theo kích thước lớn nhỏ.
"Thần kỳ!"
Nam tử trẻ tuổi không khỏi ngạc nhiên, nhỏ giọng nói.
"Nếu như kể cho hoàng hậu biểu cô nghe chuyện này, hẳn sẽ khiến cho lão nhân gia sợ hãi không thôi."
"Lang quân..."
"Ừ."
Nam tử trung niên quay đầu nhìn hắn.
"Đã hiểu!"
Lưu quản gia lập tức hiểu ý, hắn gật đầu, sau đó bước lên phía trước, cung kinh nói với mèo Tam Hoa.
"Tam Hoa nương nương, là thế này, bên kia còn có một căn phòng, có một con chuột đang làm loạn, mặc dù Tam Hoa nương nương đã bắt được không ít chuột, vẫn là mời Tam Hoa nương nương đi một chuyến, bắt luôn cả nó, chúng ta sẽ trả thêm tiền cho Tam Hoa nương nương, như vậy có được không?"
"Meo!"
Đây cũng là chuyện Tam Hoa nương nương thường xuyên gặp phải.
Vì kiếm tiền, thường thường, lúc giúp người ta bắt chuột, chủ nhân nhà đó có yêu cầu gì, nói muốn bắt đầu từ đầu, chỉ cần nói với nó, nó nghe được đều sẽ theo đó mà làm.
"Mời đi bên này."
Quản gia làm tư thế mời.
Mèo Tam Hoa bèn đi theo hắn, đi vào một căn phòng.
Nhưng khi bước vào trong phòng, nó nhìn trái nhìn phải, ngửi tới ngửi lui, vẫn không hề phát hiện bóng dáng của con chuột nào, ngay khi nó nghi ngờ xoay người sang, bỗng nhiên nó nhìn thấy một ánh sáng lờ mờ ở phía cửa vào, nó xoay đầu nhìn sang thì thấy rất nhiều người đang đứng ở cửa.
Người dẫn đầu chính là quản gia kia, gương mặt hắn tràn ngập áy náy, chắp tay lại nói.
"Xin lỗi Tam Hoa nương nương, ngươi đã có linh tính, ta cũng không muốn làm khó ngươi, chỉ là vị chủ nhân kia của ngươi đã bán ngươi cho chúng ta với giá một ngàn lượng bạc. Một ngàn lượng, cho dù là người giàu có, cả đời cũng không kiếm được từng ấy tiền. Tóm lại, từ nay về sau, ngươi chính là mèo của chúng ta, tuy nhiên chúng ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, ngược lại còn mời ngươi tới hoàng cung sống cùng hoàng hậu, hưởng vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực."
Cùng lúc đó, mấy tên gia đình cũng tiến vào trong phòng.
"Ầm!"
Gương mặt Tam Hoa nương nương hiện lên vẻ cảnh giác, trong chớp mắt, nó biến thành một cái bóng chạy sang bên cạnh, lao thẳng lên trên tường, nó chạy mấy bước ở trên tường, sau đó lập tức nhảy lên trên xà nhà.
Một đám gia đinh ngẩng mặt lên, gương mặt ngơ ngác.
Chỉ thấy con mèo cúi đầu xuống nhìn chằm chằm bọn họ, sự cảnh giác trong mắt nó cao lên cực độ, bỗng nhiên nó mở miệng nói chuyện.
"Nói bậy!"
Giọng nói của nó trong trẻo nhưng không dễ nhầm lẫn.
Những gia đinh ở phía dưới, quản gia, và cả nam tử trẻ tuổi đang đứng xem ở ngoài cửa nghe thấy tiếng của nó đều sững sờ, sau đó bọn họ trừng lớn đôi mắt, bị dọa không nhẹ.
Ai mà ngờ được...
Con mèo này vậy mà lại biết nói chuyện!...
"Yêu quái kìa!"
"Con mèo này thành tinh thật rồi!"
"Đừng làm loạn. Không được làm Thái Úy kinh hãi!"
Lưu quản gia lập tức quát to một tiếng, trừng mắt nhìn một vòng.
Đến lúc này, mọi người mới dần dần bình tĩnh lại.
Quả thật, Thái Úy hiện giờ tuổi tác đã cao, lại mắc trọng bệnh. Có vị cao nhân nói, tuyệt đối đừng để Thái Úy chấn kinh, một khi bọn họ kinh động đến Thái Úy, chẳng may xảy ra chuyện gì, e rằng đến cái mạng cũng khó mà giữ được.
Ngậm chặt miệng lại, trong lòng vẫn không khỏi sợ hãi, mọi người vẫn chăm chú ngẩng lên nhìn vào con mèo đang nằm trên xà kia.
Ngay cả những nam tử trẻ tuổi cũng không khỏi kinh sợ.
Ngược lại Lưu quản gia là người bình tĩnh nhất.
"Lang Quân xin chớ hoảng sợ."
Lưu quản gia nhỏ giọng nói:
"Tiểu nhân nghe nói, yêu tinh quỷ quái ở Trường Kinh cũng không ít, các vị quý nhân trong cung hoàn toàn không sợ yêu quái."
Lời nói ấy có phần khó hiểu, nhưng cũng đủ để cho thanh niên trẻ tuổi kịp phản ứng.
"Đúng, đúng, đúng..."
Vị thanh niên trẻ tuổi hoảng hốt, tay run rẩy, hô hấp có phần rối loạn, vừa lui về phía sau vừa nói:
"Hoàng tử công chúa đều từng quen biết yêu quái, cô họ của hoàng hậu cũng thường nói chuyện với mèo, nói không chừng người muốn nuôi một con mèo yêu.
"Lang Quân xin hãy thận trọng lời nói."
"Đúng! Đúng! Đúng! Nên chú ý lời nói."
"Nhưng Lang Quân nói cũng có lý."
Lưu quản gia nói:
"Không bằng ta nên giữ con mèo này ở đây trước đã, Lang Quân một mặt hãy phái người đi Tụ Tiên Phủ tìm cùng một vài vị cao nhân có quen biết với Thái Úy xin giúp đỡ, một mặt tiến cung xem thử thái độ của Hoàng hậu nương nương. Nếu Hoàng hậu nương nương thích, thì hãy đưa nó vào cung như trước, còn nếu là Hoàng hậu nương nương không thích..."
"Nếu người không thích thì sao?"
"Dù gì đây cũng là Trường Kinh, dưới chân thiên tử, sao có thể để Miêu Yêu tự do nào nổi loạn? Xin hãy chuyển giao cho Thành Hoàng là được."
Vừa dứt lời, con mèo nằm trên đỉnh đầu cất tiếng nói:
"Ta biết thành hoàng."
"Ngươi nói cái gì?"
Đúng vào lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Quản gia không dám đợi người đến bẩm báo rằng ngày hôm qua có vị đạo sĩ đến, sợ rằng điều này làm Miêu Yêu kích động, mọi người đều không biết Miêu Yêu đều rốt cục có bản lĩnh gì, cuối cùng chỉ phó thác hai tiếng, liền bước nhanh về hướng cửa lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận