Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 258: Ngươi Đi Đâu

Trả tiền sửa móng ngựa xong, tạ ơn lão thợ rèn, Tống Du dẫn theo con ngựa đi về phía trước.
Trên đường tìm thấy vài người hỏi đường, ít nhất nghe được từ miệng của hai người rằng Trấn Sơn kia mặc dù nổi tiếng ở bên ngoài, được ca tụng là một trong những tứ đại đạo giáo nổi tiếng, cũng có nhưng đạo sĩ gay gắt trong việc tu hành, nhưng muốn nói gay gắt thật sự còn phải nói tới Phù Vân Quan, đạo trưởng ở bên trong giống như là thần tiên, vừa có năng lực cao vừa giúp đỡ người khác.
Từ sáng đến chiều, qua cái ngã rẽ trái.
Đến giữa chiều, dừng lại nghỉ ngơi ở bên đường.
Còn chưa thấy bóng dáng của Phù Vân Quan, nhưng thời tiết hôm nay vào cuối thu thật dễ chịu, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, làm cho Tống Du không nhịn được duỗi thắt lưng.
Bên cạnh có một sườn núi nhỏ.
Tống Du nhìn xung quanh sau đó đến sườn núi.
Đi được vài bước thì dừng lại quay đầu về phía sau, quả nhiên thật mèo tam thể đang đi theo với những bước nhỏ. Thấy hắn dừng lại, mèo tam thể đi thêm vài bước rồi mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, một người một mèo đối diện nhau.
"Sao không đi nữa?"
"Tam Hoa Nương Nương không cần đi theo ta."
"Ngươi đi đâu?"
"Đừng theo ta là được."
"Ngươi đi làm cái gì?"
"Tam Hoa Nương Nương nên quay về trông chừng ngựa đi."
"!"
Vừa nghe nói ngựa, mèo tam thể mới quay đầu lại, thấy con ngựa một mình đứng ven đường rất cô đơn, do dự một một chút mới quay lại.
Tống Du lại một mình lên sườn núi nhỏ.
Nhìn lại, con mèo bên dưới thành thật ở bên cạnh con ngựa, chưa đứng dậy, nhưng lại dựng người lên, đứng ở trên cao duỗi cổ nhìn hắn.
"..."
Tống Du đành phải đi xa hơn một chút, đi tới vị trí mà mèo tam thể không nhìn tới được, nếu không mèo tam thể nhất định sẽ đi theo hắn.
Bay xuống ba nghìn thước.
"Tiếng nước vừa mới ngừng, thì nghe thấy phía sau có âm thanh:
"Mèo yêu từ đâu tới?"
Tống Du đi lên dốc thấy, không biết từ lúc nào có một đạo sĩ trung niên đến gần, cau mày nhìn chằm chằm vào Tam Hoa Nương Nương.
Mèo tam thể đang đứng ở trên sườn núi nhỏ, rón ra rón rén định nhìn lén đạo sĩ kia đang lặng lẽ làm gì, đột nhiên lại gặp phải một đạo sĩ khác đến, là một người xa lạ, mèo tam thể không muốn đánh nhau với hắn cũng không muốn giải thích với hắn, thậm chí cũng không hề suy nghĩ nhiều, sau đó lập tức bật người muốn chạy nhanh tới sườn núi nhỏ.
"Đừng chạy."
Đạo sĩ thấy mèo tam thể lén lút, lại có tật giật mình, không nói lời nào lập tức bỏ chạy, hắn làm sao dễ dàng để mèo tam thể đi, vì thế vung tay áo, lập tức có một trận gió thổi ra cuốn đi cát bụi.
Nhưng bão cát còn chưa hạ xuống thì nghe thấy giọng nói:
"Đạo trưởng chờ một chút!"
Tống Du không nhanh không chậm thổi ra một hơi, bão cát bỗng nhiên dừng lại.
Sau đó hắn bước đến sườn núi.
Mèo tam thể không bị ảnh hưởng gì, tiếp tục chạy về phía hắn, nhưng mới chỉ chạy được một nửa thì dừng lại, quay đầu lại nhìn đạo sĩ trung niên kia, ánh mắt nửa tò mò nửa cảnh giác.
Dường như không biết đạo sĩ này đang làm cái gì.
Đạo sĩ trung niên cung quay đầu lại nhìn Tống Du, lại nhìn mèo tam thể, mắt hơi nheo lại lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nghi ngờ còn chút xấu hổ.
Tống Du đi về phía hắn, chắp tay:
"Vị đạo hữu này tại sao lại làm khó mèo con của ta?"
"Đây là mèo yêu của đạo sĩ?"
"Đúng vậy."
"Thì ra là thế, vậy là hiểu lầm rồi."
Đạo sĩ kia cũng chắp tay với Tống Du.
"Ta thấy con ngựa này đứng ở ven đường nhưng lại không thấy ai, chỉ có một con tiểu yêu lén lén lút lút, hỏi lại không trả lời, còn tưởng là đang ăn trộm hại người..."
Tống Du suy nghĩ, sau đó hiểu được tại sao lại như vậy...
Trên đời này không có con mèo nào có thể kiềm chế được ham muốn nhìn người ta đi vệ sinh, dù cho người khác không cho nhìn thì cũng sẽ lén lút nhìn, cái này hiểu lầm, đổi lại góc độ cũng hơi thú vị.
"Ta là Tống Du, là người huyện Linh Tuyền Dật Châu, gặp qua đạo trưởng."
"Meo meo..."
"Đạo sĩ Bắc Sơn, gặp qua đạo hữu."
Đạo sĩ Bắc Sơn nhìn mèo tam thể bên cạnh Tống Du.
"Đạo hữu nuôi một con tiểu mèo yêu, sao ngươi lại không ký hiệu? Nếu lỡ có bất trắc, sẽ có hiểu lầm lớn!"
"Nàng là bạn của ta."
"..."
Đạo sĩ Bắc Sơn nheo mắt.
"Xin hỏi đạo hữu tu hành ở đạo quán nào?"
"Phục Long Quan, Âm Dương Sơn."
"Chẳng trách..."
"Đạo sĩ làm sao biết được?"
"Mặc dù "Lưu Bộ Phong" cũng chỉ là bần đạo tiện tay thi triển, nhưng trong thiên hạ, đạo sĩ có thể thổi một hơi đã phá được chỉ sợ không đến mấy người. Hơn nữa huyện Linh Tuyền Dật Châu, không xưng bần đạo có thể dễ dàng liên tưởng đến Phục Long Quan nổi tiếng."
Đạo sĩ Bắc Sơn nói:
"Truyền nhân của thế hệ này tại sao lại xuất hiện?"
"Xin hỏi đạo trưởng chính là tu hành ở Phù Vân Quan?"
"Làm sao ngươi biết được?"
"Trên đường tới đây ta nghe một ông lão nói, Phù Vân Quan quả thật có cao nhân, thích trừ yêu hàng ma, đối nhân xử thế rõ ràng, đạo hạnh cao thâm, pháp thuật giống như thần tiên nên đặc biệt đến thăm hỏi."
"Vậy quả thật đúng là có duyên."
"Có duyên."
"Xin mời..."
Đi một đoạn về phía trước, mới phát hiện nơi này rất gần Phù Vân Quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận