Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 136: Không Phải Mèo Bình Thường

Chỉ thấy Tam Hoa Miêu nghiêng đầu sang chỗ khác, nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn:
"Chẳng lẽ nàng không nhìn ra sao?"
"Khả năng cao là đã nhìn ra."
"Tại sao?"
"Bởi vì Tam Hoa nương nương cũng cảm thấy như vậy."
"Đúng."
"Tốt."
Tam Hoa Miêu xoay người một cái, chạy lên giường, ngã xuống, lăn lộn rất tự nhiên.
Sau đó nằm đối diện với đạo sĩ, hỏi:
"Vậy trong này có thể nói chuyện sao?"
"Có thể."
"Có thể đi bắt chuột không?"
"Có thể."
Tống Du ngừng lại.
"Bất quá Tam Hoa nương nương cũng không phải là mèo bình thường, mà là mèo đã hóa hình, vẫn phải chú ý một chút, không được đi vào những gian phòng đã đóng kín cửa. Có một vài nơi chúng ta không được phép tùy tiện đi vào, như vậy là không hợp lễ nghi."
"Chuột đều ở trong mấy gian phòng đó."
"Không còn cách nào khác."
Tống Du vừa nói chuyện vừa ngả lưng nằm xuống.
Gian phòng này rất lớn, nằm ở phía sau cùng của đạo quán, cho dù có người đến gõ sơn môn cũng không quấy rầy đến hắn, hơn nữa ở đây còn sát bên một mảnh rừng trúc, tràn ngập âm thanh của tiếng gió thổi qua rừng trúc, Tống Du rất thích ý cảnh như thế này.
Ngoại trừ phòng khách là nơi tốt nhất, đồ ăn thức uống cũng không qua loa chút nào, ngay cả con ngựa cũng được béo tốt, đều là do được ăn những loại cỏ khô thượng hạng.
Thế là một người một mèo tá túc lại chỗ này.
Bây giờ đã là tuần cuối của tháng giếng, còn mấy ngày nữa là đến đại hội ở sông Liễu vào ngày hai tháng hai.
Trừ lúc cùng nhau ăn cơm, chủ quán của Tẩu Giao Quan còn thường xuyên mời hắn đi uống trà, trò chuyện một chút về huyện An Thanh và những chuyện ở huyện Linh Tuyền, hoặc là mời hắn ra ngoài thưởng thức phong cảnh của An Thanh, biển Truy Vân, mây Truy Vân. Chủ quán đã sống ở huyện An Thanh mấy chục năm, nơi nào có phong cảnh đẹp, nơi nào thưởng thức cảnh sắc tốt nhất, không có ai rõ ràng hơn hắn.
Du sơn ngoạn thủy cũng là tu hành. ...
Ngày hai tháng hai, Mã Đề Sơn.
Hôm nay là một ngày mưa bụi đầy trời.
Tống Du cầm chiếc ô giấy màu vàng đất, dẫn Tam Hoa Miêu theo, đi đến Mã Đề Sơn.
An Thanh thật đúng là sơn thủy chi thành*.
*sơn thủy chi thành: thành phố của núi và sông.
Bất quá phần lớn An Thanh Sơn đều là đồi núi nhỏ, nhiều vô kể, tuy nhỏ nhưng dốc, ngọn núi dốc nhất giống như một cây cột đá cắm trên mặt đất, thậm chí có một số ngọn núi đổ ngược xuống, vì vậy phần lớn không thể bò lên nổi.
Nhưng vẫn có thể leo lên những ngọn núi lớn.
Mã Đề Sơn cũng là ngọn núi lớn nhất ngoại thành An Thanh.
Phong cảnh nơi này rất đẹp, mấy ngày trước chủ quán còn hỏi hắn có muốn đến đây hay không, nhưng hắn không đi.
Chờ hôm nay lại đến đây nhìn qua một chút.
Hôm nay khói bụi mờ mịt, tạo ra một phong cảnh khác cho nơi này.
Đại hội sông Liễu không tổ chức trên Mã Đề Sơn, mà dưới Mã Đề Sơn có một mảnh đất trống rộng lớn, nối liền chân núi với bờ sông, còn có một phiến đá lớn màu xanh, gọi là Yến Tiên Đài.
Vào lúc Tống Du đến, cảm giác đầu tiên là...
Nhiều người, rất nhiều người.
Phần lớn đều là người giang hồ, lại rất dễ nhận biết.
Người giang hồ phần lớn đều không bung dù.
Ngoài ra còn có một vài thương nhân, còn có người của các gia tộc lớn, hay những nha nội ham chơi ở châu trên, thậm chí còn có thám tử quan phủ và nhưng bá tánh bình thường của huyện An Thanh.
Trong những người này cũng có người bung dù, để cho Tống Du xem như không bị lạc loài.
Chỉ tính người giang hồ cũng đã hơn một vạn.
Hơn vạn người nghĩa là gì?
Giả như ở đời sau, một trường đại học và một trường học mở cùng một chỗ, nếu như tất cả đều đi học đầy đủ, chắc chắn sẽ hơn vạn người.
Nhưng lúc này không thể so với đời sau.
Đại Yến bởi vì thực hiện chính sách dân sinh, sử dụng các giống lúa được nhập từ quốc ngoại, nhân khẩu gần hai ức, tổng cộng có một ngàn tám trăm huyện, mỗi huyện ước chừng mười vạn người, An Thanh xa xôi, có lẽ còn không có đến mười vạn người. Mà đây là toàn bộ nhân khẩu của cả huyện, đại đa số người đều không có ở trong huyện, chỉ riêng huyện thành An Thanh cũng có thể chứa được hơn một vạn người.
Khó trách trong thành không tìm thấy nơi để tá túc.
Tống Du lắc đầu, muốn chen vào nhìn xem, nhưng lại cảm thấy ở giữa có thể có một giang hồ có thế lực và tiếng tăm chiếm lấy, đang lúc rối rắm lại lơ đãng liếc mắt nhìn thấy một...
Trên sườn núi có một cái đình nhỏ.
Ánh mắt tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy một con đường nhỏ, từ xa nhìn đến trông như một đầu dây nhỏ màu xám rơi ở trên núi, điểm cuối cùng chính là cái đình nhỏ kia.
Thế là hắn nhanh chóng đi đến nơi đó.
Một đường đi đến, không có người đồng hành.
Có lẽ là người giang hồ cảm thấy cái đình này quá xa, hôm nay khí trời lại mưa bụi mờ mịt, không thể nhìn thấy rõ ở trên đỉnh núi, còn không bằng cứ chen vào, đợi đến khi bắt đầu sẽ có người chỉnh đốn trật tự, tất nhiên mọi người đều có thể nhìn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận