Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 955: Quyết Định

Lúc đồng xu rơi vào bàn tay, rõ ràng là mặt sau hướng lên trên.
Chỉ thấy đạo sĩ ở trước mặt cười hỏi nàng.
"Nữ hiệp hi vọng là mặt nào?"
"Ta nhìn thấy rồi."
"Không nói nhìn thấy chưa, chỉ nói hi vọng là gì."
Tống Du nói với nàng.
"Không phải để ông trời quyết định mà là nhờ ông trời giúp đỡ, lúc đồng xu tung lên rồi rơi xuống, có lẽ đáp án trong lòng nữ hiệp đã trở nên rõ ràng."
"..."
Ngô nữ hiệp im lặng một lúc, sau đó mới nói.
"Dù sao cũng không muốn quá mức tiêu cực..."
Chỉ thấy đạo sĩ mở tay ra.
Mặt có lỗ vuông hướng lên trên viết rõ ràng bốn chữ "Minh Đức Thông Bảo."...
"Có vài thứ..."
Ngô nữ hiệp cúi đầu xuống cầm đồng tiền xu từ trên tay hắn lên, đặt ở trước mặt mình quan sát, không phải mặt sau của đồng xu, ánh mắt nàng lấp loé mấy cái, giống như đang lẩm bẩm một mình.
"Nói ra, mặc dù cả đời này của ta hành tẩu trên giang hồ, nhưng trên tay không có bao nhiêu mạng người, trên lưng lại có nhiều món nợ như vậy, quả thực không tính nổi. Tuy nhiên, cứ như thể bỏ qua cho gia đình bọn hắn như vậy cũng quá hời cho bọn hắn, vừa hay những năm nay ta cũng đã điều tra bọn hắn, nắm trong tay không ít chứng cớ phạm tội của bọn hắn. Nghe nói ngự sử họ Du kia công minh liêm chính, trước đây hắn từng làm tri châu của Dật Châu chúng ta, vừa hay có thể tặng vài chiến tích cho hắn."
"Nữ hiệp thật có lòng tốt."
"..."
Ngô nữ hiệp im lặng nhìn hắn một cái, sau đó giữ đồng xu lại trong lòng bàn tay, nhanh chóng cất vào trong ngực, nàng không có ý định tranh luận với hắn mà chỉ nói.
"Lát nữa ta sẽ đi sắp xếp, ngày mai sẽ đi, sau này cho dù thế nào cũng sẽ không trở về Trường Kinh nữa, nếu như may mắn, vẫn là câu nói cũ, 10 năm sau, ta sẽ quay về Dật Châu, mang theo gà trống đỏ tới gặp ngươi."
"Nữ hiệp hãy thật cẩn thận."
Tống Du nói.
"Đây là lời nhắc nhở của bạn bè."
"Yên tâm đi, ta tới Trường Kinh bao nhiêu năm nay, mặc dù võ nghệ không lùi xuống nhưng cũng không có tiến bộ gì mấy, thứ học được nhiều nhất chính là cẩn thận."
Ngô nữ hiệp nhếch miệng cười.
"Với bản lĩnh của ta, chưa nói tới việc trong thiên hạ có bao nhiêu người có thể đối đầu với ta, tối thiểu nhìn khắp giang hồ này, người có thể giữ chân được ta có lẽ cũng chỉ có Thư Nhất Phàm ở Quang Châu. Cho dù là tướng quân vô địch trên chiến trường Trần Tử Nghị, nếu hắn không mặc áo giáp đội mũ sắt, khi tình cờ gặp gỡ trên giang hồ, chưa chắc hắn có thể đánh lại những người giang hồ áo vải chúng ta, nếu hắn mặc áo giáp đội mũ giáp, cũng chưa chắc có thể đuổi kịp ta."
"Ta đương nhiên yên tâm bản lĩnh của nữ hiệp."
Tống Du vẫn nhớ rõ năm mà hắn gặp Thư Nhất Phàm, thực ra, lúc ở đại hội sông Liễu Giang, Thư Nhất Phàm đã là kiếm khách đệ nhất thiên hạ, nhưng trong lời của Ngô nữ hiệp, hắn chưa chắc có thể địch lại nàng.
"Ta sẽ làm thật gọn gàng, từ này về sau, trên giang hồ sẽ không còn Ngô Sở Vi, cũng không còn Nguyễn Trinh nữa, còn về sau này gọi là gì, ta vẫn chưa nghĩ ra, chờ 10 năm sau ta sẽ nói cho ngươi."
"Một lời đã định."
"Đi đây."
Ngô nữ hiệp đứng lên đi ra ngoài, nàng nâng tay qua vai chắp tay với hắn.
"Đa tạ."
Chỉ bước vài bước đã đi ra ngoài.
Tam Hoa nương nương ngồi xổm ở trên bàn, nhìn nàng chằm chằm.
Đêm đó, Ngô nữ hiệp lại quay về ăn với bọn hắn một bữa cơm, ăn ở bàn châu ngọc, Vân Xuân Lâu, bỏ ra không ít tiền. Sau đó nàng sắp xếp lại hành lý, cũng không mang theo bao nhiêu, còn những thứ khác, nếu là đồ gia dụng, nàng đều mang cho nhà đối diện hoặc hàng xóm bên cạnh, ví dụ như chổi, nồi, chén, mâm, dĩa, dầu, muối, tương, giấm... đối với dân chúng mà nói, những thứ này đều rất có giá trị. Nếu có thể bán được lấy tiền, nàng đều mang đi đổi thành vàng bạc, chăn mền gối đệm thì nàng mang tới góc đường, thừa lúc đêm tối tiện tay ném cho những tên ăn mày. Toàn bộ quá trình, Tống Du và Tam Hoa nương nương đều đi theo sau nàng, nhìn thấy trong mắt.
Nghe nói, hai ngày trước, nàng đã tới trạch vụ của khách điếm lấy lại nửa tháng tiền thuê nhà còn dư.
Nữ hiệp này có một mặt phóng khoáng, cũng có một mặt rất tiết kiệm.
Sáng sớm ngày hôm sau, cửa thành Tây.
Đây chính là nơi năm đó Ngô nữ hiệp chờ hắn, chỉ là lúc này đã đổi thành Tống Du tiễn nàng rời đi.
Chỉ thấy nữ hiệp nọ mang theo bọc hành lý, thanh trường đao treo bên cạnh yên ngựa, bên cạnh nàng vẫn là con ngựa Tây Nam bờm vàng đã đi theo nàng nhiều năm, con ngựa vừa lùn vừa ốm được nàng dắt ở trên tay, nàng quay đầu lại nhìn Tống Du.
"Nói thật, trước đây ta từng tưởng tượng tới ngày ta điều tra rõ ràng chân tướng mọi chuyện, rời khỏi Trường Kinh, nhưng chưa từng nghĩ tới việc sẽ có người tới tiễn ta. Lúc ấy, ta đã nghĩ, ta một thân một mình tới đây, rồi lại lặng lẽ rời đi, khắp Trường Kinh, không ai biết ta đã từng tới đây. Cho dù có người biết ta đã từng tới đây, cũng không biết tại sao ta lại tới, không biết tại sao ta lại rời đi. Cảm giác này rất mãnh liệt."
Ngô nữ hiệp nhếch miệng cười, nàng dừng bước lại nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận