Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 420: Ta Tin Ngươi

"Hôm nay chủ nhân muốn ra ngoài không?"
"Hôm nay ta không đi."
"Tại sao vậy ạ?"
"Hôm nay trời âm u, không nên ra ngoài."
"Vậy khi nào thì đi?"
"Mấy ngày nữa đi, mấy ngày nay hắn sẽ bề bộn nhiều việc."
"Dạ được."
Thị nữ lui ra, nàng lại tiếp tục nằm xuống, khi thì dùng ngón tay gảy một chút quân cờ trên bàn, ánh mắt tựa hồ đang nhìn, nhưng ánh mắt lại mờ dần, trong lòng nàng hình như đang chất chứa điều gì đó, cũng vừa giống như trống rỗng. ...
Phố Liễu Thụ thu hút không ít sự chú ý từ moi người.
Người dân Trường Kinh yêu thích tiên đạo, truy tìm cao nhân không ít, có người nhìn không nổi thi thể thái úy mà phải ăn chay, người không quản thúc con cái cũng không ít, người đơn thuần muốn kết bạn với cao nhân tu hành cũng không ít.
Dân gian chỉ biết thái úy muốn kéo dài tuổi thọ, ăn nhầm độc đan, bị trúng độc chết. Chuyện được bàn tán nhiều nhất là nha nội thái úy ngang ngược chọc tức vị cao nhân, liền bị vị kia làm cho vừa câm vừa điếc, dân chúng hả hê, dần dần cũng có người nói vị cao nhân kia là thần tiên hạ phàm tới. Dù sao tất cả cũng chỉ là lời đồn, không ai biết vị cao nhân ấy là ai.
Nhưng nếu là vị quyền quý nào đó ở Trường Kinh, chắc chắn đến một ngày nào đó sẽ rõ thực hư.
Có người muốn đi bái kiến vị cao nhân đó, nhưng lại sợ chọc tức thế lực khác. Có người ngược lại không sợ, lại không biết nên đi bái kiến như thế nào. Có người tìm được lý do bái kiến cao nhân, nhất thời lại băn khoăn, liệu lúc này có phải sẽ có rất nhiều người đều nghĩ đến cách này để gặp ngài ấy hay không.
Có người còn lo lắng, lúc trước là chính mình giới thiệu cho phủ thái úy con mèo diệt chuột kia, không biết vị cao nhân hay gia đình khác liệu có trách tội mình. .
Có người từ trước đến nay trầm ổn, âm thầm theo dõi.
Có người tính tình sảng khoái, muốn đến thì đến.
Nhưng khi tới Liễu Thụ, họ chỉ có thể thấy một cánh cửa lớn đóng kín, dòng chữ hàng ma đã bị gỡ xuống, chỉ còn diệt chuột mà thôi.
Đạo sĩ dậy rất sớm, nấu mấy quả trứng gà, mang theo Tam Hoa, lại mua chút bánh nướng, bánh bao hấp, mang theo nước uống. Sau đó hắn liền theo Ngô nữ hiệp đi lấy con ngựa nàng yêu thích, sau đó họ cùng nhau rời khỏi thành.
Lúc này họ đang trên đường tới Bắc Khâm Sơn.
Tiết trời lúc này đang là giữa hè, cỏ cây xanh ngát. Mấy hôm nay trời mát mẻ, đỉnh đầu không còn thấy mặt trời. Họ đi trên con đường nhỏ đất vàng, vừa đi vừa hóng gió, dáng vẻ rất thoải mái.
Con mèo bước từng bước nhỏ, nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại nhìn chỗ này chỗ kia một chút, cảm giác như nàng rất thoải mái khi ra khỏi thành. Thỉnh thoảng nàng lại nghe được tiếng ve kêu, tâm trạng lại trở nên tốt hơn một chút.
Tâm trạng vị đạo sĩ cũng rất tốt, nhìn về con đường rộng rãi phí trước.
Mọi chuyện ở Trường Kinh đều bỏ lại phía sau.
Chỉ cần tiêu diêu tự tại, mọi muộn phiền sẽ tan biến,
"Hôm nay trời nhiều mây, thích hợp ra ngoài!"
"Lạnh quá..."
"Dĩ nhiên rồi."
"Sẽ tốt hơn nếu không có mưa."
"Hôm nay sẽ không mưa đâu."
"Sao ngươi biết?"
"Ta đoán thôi."
"Ta tin ngươi."
"Xin đa tạ."
Đạo sĩ liếc mắt nhìn Ngô nữ hiệp đang ngồi trên lưng ngựa, nàng còn mang theo mấy sợi dây lửa, hẳn là nàng lo lắng đêm ngủ trong núi sâu sẽ có rất nhiều muỗi nên nàng chuẩn bị một chút đồ dùng để đuổi muỗi.
Thật là tốt, nàng lại suy nghĩ chu đáo đến vậy. ...
Miêu nhi lại chạy về phía trước, ngửi cỏ ven đường.
Ngay sau đó nó hít một hơi, còn há miệng cắn vài miếng. Vừa nhai vừa quay đầu nhìn lại hai người và một con ngựa đi phía sau.
Ngô nữ hiệp dắt ngựa đi và chỉ vào một con đường:
"Đi lối này và ngươi sẽ nhìn thấy Chợ ma đại danh đỉnh đỉnh của Trường Kinh."
"Tại hạ cũng đã từng nghe nói về Chợ ma của thành Trường Kinh."
"Ngươi nghe được chuyện đó ở đâu?"
"Trà lâu."
"Thế đã từng đến đó chưa?"
"Chưa."
"Ta cũng nghĩ vậy."
"Đúng vậy."
Chợ ma này ở ngoài thành và chỉ mở cửa vào ban đêm. Nếu hắn muốn đi dạo chợ ma vào ban đêm thì chắc chắn sẽ không thể quay về được. Với khả năng cách âm của tòa nhà và sự cảnh giác của vị nữ hiệp này, nếu buổi tối ngày nào mình không về nhà, có lẽ trong lòng nàng sẽ biết rõ hơn ai hết.
"Tại hạ cũng muốn đi dạo một lát, nhưng không biết làm cách nào để đến được khu chợ ma này. Nó có gì đặc biệt và có điều gì cần chú ý hay không?"
Tống Du gặp dịp cũng muốn xin nàng chỉ bảo.
Ngô nữ hiệp không ngần ngại nói:
"Chợ ma mở cửa từ 40 đến 70 giờ một lần. Hôm nay là ngày 14 tháng 5, chúng ta phải đi bộ hơn một ngày để đến núi Bắc Khâm. Có lẽ sẽ mất nhiều thời gian để tìm được Thái thần y, nếu không tìm được thì cũng không phải quay lại ngay. Nếu chúng ta có thể bắt kịp chợ ở Thập Thất, ta có thể đưa ngươi đến đó. Nếu ngươi vẫn muốn đi sâu vào núi Bắc Khâm tìm Xà Tiên, ta sẽ không đi cùng ngươi, ngươi phải tự đi một mình. Nếu ngươi trở về khi hai mươi bốn, ngươi cũng có thể đến đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận