Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 676: Điều Kỳ Lạ

Lại tốn thêm một ngày nữa.
Điều kỳ lạ là đây là thời khắc mà gió tuyết ở mảnh đất này thổi mạnh nhất từ trước tới nay, thế nhưng ở bên trong linh nhãn vẫn là một khoảng không yên tĩnh.
Tuyết đọng trên đất không biết đã dày mấy thước, mặt đất một mảnh trắng xóa, không nhìn thấy bất cứ một chấm màu nào, đến một cái cây cũng không có. Đã vậy, linh vận giống như bị một loại khoáng vật nào đó ngưng tụ trong thời gian dài, khiến nó xuất hiện sắc cam tỏa ra bốn phía, ở giữa là một con suối tròn trĩnh, bên trong là dòng nước suối màu xanh lá đậm sắp ngả sang màu lam đang sôi sùng sục tỏa hơi nước bốc lên. Có lúc, dòng nước lan tỏa khắp nơi, chảy thành những khe suối trên mặt đất. Những khe suối này cũng bị khoáng vật lắng đọng tạo thành màu cam, màu vàng hoặc màu đỏ, trông giống như mạch máu đang tràn ra.
Nếu nhìn từ trên trời xuống, chắc chắn sẽ rất đẹp.
"Vù!"
Một bóng người bỗng nhiên chui từ trong dòng nước ra, dưới ánh lục lam do dòng nước tạo thành, bóng người nọ có hình dáng giống như một người đàn ông trung niên, cách ăn mặc giống như nông dân ở Hòa Châu, thậm chí trên đầu hắn còn đội một chiếc khăn trùm đầu.
Linh thần của yêu vương có mấy phần tức giận, cũng có mấy phần khinh bỉ.
"Địa trạch ở Hòa Nguyên không cạn, ta sẽ không chết."
"Sinh cơ đại địa không diệt, ta sẽ tồn tại mãi mãi."
"Năm đó, lúc sư phụ của người đi tới này này cũng không thể làm gì được ta, đến cả Lôi Bộ Chính Thần và Kim Linh Quan hợp sức cũng không thể giết chết được ta, ngươi có bản lĩnh làm gì được ta?"
Lúc nó nói chuyện, bão tuyến ở bốn phía bỗng nhiên đè xuống nơi này, tám hướng đều có tuyết triều dao động.
Phía trên tuyết triều có một hình người do băng tuyết tạo thành, trông nó giống như lệ quỷ, thân cao trăm trượng, cao chạm tới mây, nó cúi người xuống nhìn chằm chằm phàm nhân trên mặt đất, sau đó nó giang hai cánh tay ra, tựa như có thể xé nát cả dãy núi.
Tống Du hít sâu một hơi, không hề nói chuyện.
Cây gậy trúc hướng xuống mặt đất.
"Phùng!"
Một luồng sáng bùng lên, nhanh chóng lan ra vùng biên giới.
Linh lực thời tiết ở bốn phía kích động dâng lên, linh vận địa trạch bị trấp áp, lại dẫn tới sấm sét rợp trời.
"Chu Lôi Công giúp ta."
Chu Lôi Công dường như đồng ý ngay trong nháy mắt.
"Ầm ầm!"
Sấm sét trong trời đất càng thêm dày đặc.
Sấm sét đánh nát trăm con cự quỷ.
Địa hỏa thiêu đốt băng tuyết rợp trời.
Đồng thời, linh lực thời tiết cũng được kích phát.
Xuân tới từ phương Đông, bừng bừng sức sống, diệt trừ tử khí trên mặt đất.
Hạ tới từ phương Nam, chí dương chí cương, tăng thêm uy thế cho sấm sét.
Gió thu tới từ phương Tây, giảm lượng nước, khiến cho sự ẩm ướt yếu đi, cũng làm suy yếu linh vận đại trạch.
Đông tới từ phương Bắc, chôn giấu vạn vật, phong tỏa sức mạnh của yêu vương.
Sức mạnh của bốn mùa, lúc thì cùng lúc xuất hiện ở bốn phía, lúc thì đồng thời luân chuyển, lúc thì như lồng giam bao vây linh vận yêu vương, lúc thì như như chiếc cối xay, bào mòn linh thể của yêu vương. ...
Bên ngoài tuyết phủ trắng xóa.
Phía bên trong ngôi đền.
Kiếm khách và mèo con cứ thế mà chờ đợi từ ngày này qua ngày khác.
Hằng ngày, kiếm khách cũng chẳng làm được việc gì nhiều.
Mỗi sáng thức dậy, hắn thường đun một nồi nước nóng, ăn chút điểm tâm đơn giản, sau đó sẽ luyện kiếm suốt buổi sáng. Thỉnh thoảng hắn đi đến các ngôi làng xung quanh mua một ít lương thực và chút nàng cây. Buổi chiều hắn lại ngồi xếp bằng cạnh bờ sông, nhìn về Tuyết Nguyên ở phía Bắc vốn đang bị ngươi đen bao phủ. Bầu trời u ám thỉnh thoảng lại nàng tia chớp xoẹt qua. Hắn tưởng tượng chắc chắn ở đó đang xảy ra một cuộc đối đầu nào đó, hắn nghĩ về kiếm pháp của mình, rồi lại ngồi chờ đợi tiếng sấm đó.
Đương nhiên, ánh mắt hắn vẫn luôn chú ý đến Tam Hoa nương nương.
Mèo con bắt đầu ngày mới như mọi khi.
Thỉnh thoảng nàng lại chạy quanh chùa, tìm bất cứ thứ gì nàng thể chơi được, dù đó là một thân nàng khô nhô ra khỏi tuyết, nàng cũng chạy vòng quanh và dùng chân moi nó lên. Dù ở đâu, nàng cũng nàng thể tìm việc gì đó để làm khiến bản thân mình thích thú. Những lúc cảm thấy mệt mỏi, nàng chỉ cần tìm một góc nào đó trong miếu rồi nằm xuống, chợp mắt một lát.
Khi nàng người đến thắp hương, nàng sẽ lặng lẽ ngồi ở một góc cách họ không xa, chăm chú quan sát bọn họ.
Đôi khi nàng ấy lại biến thành tiểu nữ đồng, tìm một cây gậy nhỏ để luyện viết thư pháp trên tuyết.
Kiếm khách cũng là người nàng học, nhưng hắn lại không đọc nhiều sách, nhưng cũng đủ để thấy rằng Tam Hoa nương nương chủ yếu viết thơ, đôi khi viết tên người, hai mươi bốn tiết khí, câu kinh, nhưng nàng rất nhiều chữ hắn không thể nhìn ra được.
Thỉnh thoảng, Tam Hoa lại bắt được một con chuột, đưa cho hắn hỏi xem hắn nàng muốn thử nó hay không.
nàng lúc bắt được nhiều, Tam Hoa sẽ mượn hắn con dao, dùng xong thì rửa sạch bằng nước suối, treo gọn gàng trên thân cây, nàng muốn làm khô chuột.
Bạn cần đăng nhập để bình luận