Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 134: Khinh Miệt

Tẩu Giao Quan.
Nhìn hai bên sơn môn:
Thiên địa vô tư, vì thiện tự nhiên lấy được phúc;
Thánh hiền có giáo, tu thân có thể tề gia.
Không cần Tống Du tiến lên gõ cửa đã có vài người giang hồ cũng đến nơi này muốn xin tá túc tại đây.
Người giang hồ phần lớn đều biết chú ý nhưng cũng có vài phần thô thiển.
Cho nên loại chú ý cũng được chia làm hai.
Có ít người rõ lý lẽ, hiểu đúng mực, biết tiến biết lùi, biết gì nên làm, gì không nên làm, mọi việc nên làm như thế nào, đó gọi là biết chú ý toàn diện từ trong ra ngoài. Có ít người biết chú ý chỉ là do thuận theo quy củ, sở dĩ họ được chú ý như vậy là để nhận được lợi ích ngang bằng với người khác, nếu không thể như ý nguyện, họ sẽ thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
Cũng giống như một số người giang hồ lúc này.
Sau khi gõ cửa, lúc cầu tin dừng chân tá túc, vừa chắp tay vừa khom người, lời nói lịch sự, lễ phép đúng mực, nhưng đến khi phát hiện ra mình vẫn không được ở lại như những người khác, trong lòng họ lập tức khó chịu bất bình, cảm thấy bản thân kính trọng khom người cầu xin nhưng đối phương lại không đối xử lịch sự với mình, có cảm giác bản thân bị xem thường, cho nên yêu cầu được nghe một lời giải thích.
Đứa trẻ tuy còn nhỏ tuổi nhưng không dễ bị hù dọa.
"Chư vị hảo hán cần phải biết được, mỗi năm năm các người lại tổ chức đại hội ở An Thanh, rất nhiều người giang hồ đến đây, có bao nhiêu môn phái có danh tiếng, lại có bao nhiêu cao thủ giang hồ, ta nghĩ không ai có thể ở lại qua đêm ở nơi này?"
"Có ý gì vậy? Đứa trẻ này thật to gan!"
"Chư vị hảo hán nghĩ xem, nếu chỉ có một ít cao thủ giang hồ mang đao kiếm đến là có thể ngủ lại ở đạo quán, vậy thì miếu của ta sớm đã chật kín người... Chư vị thật sự cho rằng mình đến rất sớm sao?"
Một vài người giang hồ cẩn thận suy nghĩ một chút, sắc mặt lập tức chuyển xanh chuyển trắng, nhìn nhau mấy lần, nói vài câu rồi xoay người rời đi.
Đi ngang qua Tống Du còn liếc nhìn hắn vài lần.
Có người mắng hỏi hắn tại sao không rời đi, chẳng lẽ còn ở lại chịu sự khinh miệt của người ta hay sao, Tống Du cũng chỉ cười cười, chờ đến lúc họ đi xa mới tiến lên khom mình hành lễ, giọng điệu vô cùng ôn hòa:
"Đạo trưởng hữu lễ."
Tiểu đồng liếc mắt dò xét hắn từ trên xuống dưới một lượt, nhìn thấy hắn mặc đạo bào, trong lồng ngực lại ôm một con mèo, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, xem ra không giống người giang hồ, bởi vậy tiểu đồng không vội vã đóng cửa lại, trừ trường hợp hắn lại đến gõ cửa, chỉ hỏi nói:
"Có chuyện gì vậy đạo trưởng?"
"Tại hạ họ Tống tên Du, tên tự là Mộng Lai, tu hành ở Phục Long Quan tại Dật Châu Linh Tuyền thuộc huyện Âm Dương Sơn, du ngoạn đến tận đây, thấy trong thành chật kín người, không còn chỗ ở, cho nên đến đây xin được tá túc lại."
Tiểu đồng liếc nhìn hắn, dò xét một chút.
Đạo sĩ bình thường sẽ không tự xưng là tại hạ.
"Ngươi thật sự là đạo sĩ?"
"Có cầm theo độ điệp* bên người."
*độ điệp: giấy chứng nhận do quan phủ cấp khi Tăng Ni xuất gia.
"Luyện võ hay là tu đạo?"
"Không luyện võ."
"Không biết có thể nhìn qua độ điệp..."
Trong lúc bất tri bất giác, giọng điệu của tiểu đồng đã trở nên lịch sự hơn.
Xem ra đúng như những gì Tống Du đã đoán trước đó, chủ quán của Tẩu Giao Quán này cũng không phải là không khoan dung, chỉ là không thích những giang hồ thô lỗ. Một số đạo quán kỳ thật là truyền nhân của các các môn phái võ nghệ, có thể Tẩu Giao Quan cảm thấy họ liên lụy quá sâu vào đời, hoặc bởi vì luyện võ mà bỏ bê việc tu hành, bởi vậy cũng không thích.
Vì thế Tống Du lấy độ điệp ra, cung kính đưa cho tiểu đồng.
Nhìn thấy cuốn sổ gấp này, sắc mặt tiểu đồng vẫn bình tĩnh, mở ra nhìn thật cẩn thận, sau đó lại đưa cho hắn, nói:
"Đợi ta đi bẩm báo với sư phụ trước, để sư phụ quyết định chuyện này."
Chủ quán dường như đang ở bên trong, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ở ngoài.
"Sư phụ, ngoài cửa có vị đạo trưởng, nói là không phải luyện võ mà là du ngoạn đến đây, còn nói gì mà là truyền nhân của Phục Long Quan ở huyện Âm Dương Sơn..."
"Cái gì Quan?"
"Phục Long Quan."
"Phục Long Quan của Âm Dương Sơn?"
"Đệ tử nhìn độ điệp, trên đó viết như thế."
"Mau mời hắn vào đây!"
Tống Du nghe vậy cong miệng cười, cúi đầu nhìn con mèo trong lồng ngực.
Lúc này, trong cửa đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, từ xa đến gần, khi cửa lớn lại được mở ra một lần nữa, đã không còn là một con đường nhỏ.
"Khách quý, mời vào."
Tiểu đồng đi phía sau hắn, muốn dắt ngựa cho hắn nhưng lại phát hiện không có dây cương, sửng sốt một chút, sau đó vẫy tay che giấu sự xấu hổ của mình, nói với hắn:
"Đạo huynh có thể thả ngựa vào trong viện, đạo huynh không cầm theo dây cương, có lẽ cũng không cần buộc nó lại phải không?"
Xưng hô cũng thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận