Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 411: Đêm Đã Khuya

"Đêm đã khuya."
Tống Du đứng dậy cáo từ.
"Tại hạ cũng nên cáo từ bệ hạ rồi."
"Tiên sinh muốn rời đi rồi à?"
"Không còn sớm nữa."
"Thôi được rồi, đêm nay trò chuyện một hồi với tiên sinh, trẫm đã vô cùng tận hứng, giống như quên hết sạch sẽ những chuyện triều chính mệt mỏi suốt mấy năm nay. Nếu tiên sinh đã vội trở về, trẫm cũng không giữ lại nữa."
Hoàng đế nói xong, lại nhìn quốc sư và Trần Tử Nghị một cái.
"Trẫm sẽ tiễn tiên sinh rời cung, tuy nhiên quốc sư và Trần tướng quân phải ở lại, chờ trẫm trở về, chúng ta sẽ đốt đuốc trò chuyện tới canh ba."
"Tại hạ còn có một yêu cầu quá đáng."
"Mời tiên sinh cứ việc nói ra."
"Trong buổi tiệc rượu của bệ hạ có mấy món ăn mà tại hạ rất thích, muốn mang mấy món đem về."
"Có gì mà không được?"
Hoàng đế thuận miệng đồng ý với Tống Du.
"Chỉ là những món ở trên bàn đều đã lạnh, ngự thiện phòng đã có chuẩn bị, mời tiên sinh ở lại vài khắc, trẫm cho người đi hâm nóng lại, đợi lát nữa sẽ chuẩn bị xe đưa tiên sinh trở về."
"Đa tạ bệ hạ."
Tống Du vội vàng hành lễ.
Không bao lâu sau.
Khắp nơi trong cũng đều đã thắp đèn, sáng như ánh huỳnh quang, soi sáng cả hành lang bằng bạch ngọc và các hoa văn trang trí trên nền gạch.
Đế vương cao tuổi và đạo sĩ trẻ tuổi cất bước cùng đi trên đường, bước chân của cả hai đều thong thả, mèo Tam Hoa không biết quy tắc, nó chạy từng bước nhỏ khắp mọi nơi, nhìn trái nhìn phải, tìm con chuột ở trong cung.
Sau lưng có không ít cung nữ thái giám, bọn họ cầm theo hộp cơm, đi theo cách hai người một đoạn, không dám phát ra âm thanh nào, thỉnh thoảng lại có người ngước mắt lên liếc nhìn đạo sĩ trước mặt và con mèo của hắn một cái, sau đó lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại.
"Tên tuổi của trẫm có thể lưu danh sử sách không?"
"Bệ hạ nói đùa rồi, có vị hoàng đế nào lại không lưu tên vào sử sách?"
"Bản đồ của Đại Yến hiện giờ đã rộng hơn nhiều so với triều đại trước, số lượng bách tính cũng nhiều nhất từ trước tới nay, dân sinh giàu mạnh nhất trong lịch sử, trước nay chưa có bách tính của triều đại nào có cuộc sống tốt đẹp như bách tính bản triều."
Hoàng đế vung tay áo thoang thoảng mùi rượu nói chuyện với đạo sĩ.
"Tám phương tới chúc mừng, vạn quốc gia triều bái, tiên sinh cho rằng liệu hậu thế trong tương lai có tôn trẫm là đế vương thiên cổ chăng?"
"Chuyện của sau này, tại hạ không biết."
Câu trả lời của đạo sĩ vẫn bình tĩnh trước sau như một.
"Tiên sinh cũng không biết à?"
"Công hay tội hậu nhân sẽ tự mình đánh giá."
"Tiên sinh nói hay lắm."
Đế vương bật cười.
"Chẳng qua hiện tại trẫm có ba điều ưu sầu và ngờ vực, mong được thỉnh giáo tiên sinh!"
"Tại hạ tuổi trẻ, học thức còn nông cạn, không hiểu việc quân sự triều chính, chỉ sợ sẽ làm lầm lỡ bệ hạ."
"Lời này của tiên sinh sai rồi."
Hoàng đế vừa đi vừa nói.
"Trẫm đã đăng cơ hoàng đế được mấy chục năm, mỗi ngày, bên tai trẫm đều phải nghe không biết bao nhiêu giọng nói, có đúng, có sai, có hay, có không hay, nếu như có chuyện lớn, thì lời nào cũng có, trẫm há chẳng phải sẽ rất dễ dàng phạm sai lầm?"
"Bệ hạ anh minh."
"Huống hồ, chuyện nước chuyện dân, trẫm có thể hỏi sĩ phu, cũng có thể hỏi người dân bình thường, đương nhiên cũng có thể hỏi tiên sư đạo sĩ, còn về việc áp dụng ra sao, trẫm tự có tính toán.
Hoàng đế nói chuyện, mùi rượu trên người đã bay đi.
"Mong tiên sinh có gì nói đó, không cần gánh vác trách nhiệm."
"Bệ hạ, mời nói."
Tống Du cảm thấy hoàng đế nói chuyện rất có lý.
Nếu như vị hoàng đế ở trước mặt này là người mà người khác nói gì liền tin là vậy, đất nước há có thể giàu mạnh như bây giờ? Cho dù hắn có nói gì, chẳng qua cũng chỉ là có thêm một giọng nói bên tai mà thôi.
Nhiều nhất chính là giọng nói này vang hơn một chút mà thôi.
Hơn nữa, hắn cũng muốn nghe xem, vị đế vương này đang lo lắng điều gì, đồng thời muốn nói gì với hắn.
"Nỗi lo của trẫm là dân khẩu Đại Yến gia tăng ngày càng mạnh mẽ."
"Vâng."
"Đổi thành triều đại khác, ắt sẽ cảm thấy đây là chuyện tốt, đổi thành vị đế vương khác, ngồi lên vị trí của trẫm, chỉ e cũng cảm thấy đây là chuyện tốt, thậm chí có không ít các trọng thần ở trong triều cũng cảm thấy tự hào vì điều này, thường khoe khoang việc này trước mặt các sứ thần ngoại bang."
Hoàng đế nói xong, liếc mắt nhìn Tống Du.
"Tuy nhiên, tiên sinh chắc chắn cũng biết, người nhiều cũng là tại hoạ, cứ như vậy, chỉ sợ thiên hạ sẽ đại loạn."
"Đúng."
"Mấy chục năm trước, tổ sư của tiên sinh đã cứu Đại Yến một mạng, không biết bây giờ, tiên sinh có tiên pháp, thượng sách nào chăng?"
"Nói ra cũng rất trùng hợp."
Tống Du suy nghĩ một lát rồi mới nói.
"Trùng hợp như thế nào?"
"Năm thứ hai sau khi tại hạ xuống núi, đã từng đi tới An Thanh, Hủ Châu, ở An Thanh có một vị đại yêu có đạo hành gần nghìn năm, bởi vì làm nhiều việc thiện nên được dân chúng nơi đó tôn làm Yến Tiên, không biết bệ hạ có từng nghe tới chuyện này?"
"Chính là vị Yến Tinh trộm kho lương thực của triều đình để cứu tế bách tính vào năm hạn hán kia?"
Hoàng Đế không chút nghĩ ngợi mà nói ra ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận