Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 598: Phương Án Tìm Kiếm

Tam Hoa Miêu còn có hai năng lực phi thường khác - một là giỏi bắt chuột, hơn nữa còn dùng năng lực này như một vị thần. Thứ hai là bản năng săn mồi, những yêu quái khác không thể nhận ra nó, nhưng chỉ cần nó ăn qua thịt của chúng thì chỉ nhìn thoáng qua là có thể phân biệt được.
Với đạo hạnh của Tam Hoa Miêu, muốn đối phó với một con chuột yêu có đạo hạnh hàng trăm năm sẽ là một thử thách cực khó, nhưng nếu chỉ cần tìm được nơi ẩn nấp của nó thì cũng không thành vấn đề.
Ánh sáng hoàng hôn mờ ảo, đường phố vắng tanh không người qua lại, cửa hai bên đường đều đóng kín, thậm chí không có ai ngồi ở cửa hóng mát và trò chuyện về những chuyện sinh hoạt thường ngày trong gia đình.
Tống Du quay đầu nhìn về miếu thờ sau lưng, suy nghĩ một hồi, hắn nói với Tam Hoa Miêu:
"Nhưng phương án tìm tiếm từng nơi một quá phiền toái, chúng ta nên nghĩ cách khác để tiết kiệm sức lực cho Tam Hoa Miêu thì hơn."
"Tìm cách khác -"
"Tam Hoa Miêu có kế hay gì không?"
"Tiết kiệm sức lực cho Tam Hoa Miêu-"
"Đúng vậy."
Tống Du gật đầu.
"Nghe nói con chuột yêu kia thù dai lắm, trong đầu hắn luôn sục sôi ý nghĩ phục thù, ở nơi này, bất kỳ hành vi nào như đánh, làm bị thương hay bắt chuột đều là một sự xúc phạm với hắn. Trước kia có mấy vị cao nhân đạo hạnh tới đây diệt yêu, nhưng cũng không may mắn thoát được, đều bị vùi thân trong trận chiến với đội quân chuột, chỉ khi Thiên Lôi giáng lâm hoặc liễu tiên đích thân tìm tới thì hắn mới tránh không gặp bọn họ."
"Meo?
"Nếu hắn có thể tập hợp thành một đội quân chuột để đối phó với các cao nhân, giả sử chuột yêu không trộn lẫn với lũ chuột thì cũng sẽ ẩn nấp ở cách đó không xa. Hoặc sẽ có cấp dưới của hắn nấp ở gần đó để thao túng."
Tống Du nói với nó:
"Trong thời gian ngắn Thiên Lôi không thể tìm được chuột yêu vì thuật pháp của họ không chuyên về điểm này. Nhưng nếu phải nói ra thì vị thần tiên nào am hiểu bộ môn bắt chuột nhất? Chính là Tam Hoa Miêu đệ nhất trong thiên hạ."
"Tam Hoa Miêu chính là Miêu Nhi Thần!"
"Không sai!"
"Các ngươi dẫn dụ hắn ra hang! Tam Hoa Miêu ẩn nấp chung quanh! Khi hắn tới, Tam Hoa Miêu liếc mắt liền có thể phát hiện ra hắn!"
"Kế hoạch của Tam Hoa Miêu thật thông minh!"
Giọng nói của Tống Du vang vọng trên con đường tối tăm và vắng lặng.
Cùng lúc đó kiếm khách dắt ngựa bên cạnh cũng lên tiếng:
"Thư mỗ thực sự rất khâm phục, Tam Hoa Miêu còn trẻ như vậy nhưng lanh trí hơn người."
Nói xong hai người nhìn nhau mỉm cười. Mèo Tam Hoa nghi ngờ quay đầu nhìn bọn họ, không biết mình đang suy nghĩ gì, hay rốt cuộc đã nghĩ ra điều gì, một lúc sau mới lắc lắc cái đầu tròn do, tiếp tục đi về phía trước.
Nhóm người không trì hoãn thêm mà đi thẳng ra theo hướng ra khỏi thành. Khi bọn hắn đến cổng thành cũng vừa lúc trời tối và những người lính già canh giữ thành đang chuẩn bị đóng cửa lại.
Kiếm khách bước tới và gọi hắn, ngăn hắn chậm lại một chút. Người lính già canh giữ thành sửng sốt và nhìn họ từ cổng thành.
Kể từ khi con chuột yêu bắt đầu gây náo loạn bên ngoài thành đến nay, đã lâu rồi hắn không thấy ai dám ra khỏi thành vào ban đêm. Đang muốn khuyên nhủ vài câu, kiếm khách lại vội vàng bỏ đi, bé gái phía sau cầm một chiếc đèn lồng ngựa nhỏ đang lẩm bẩm điều gì đó, sau đó nó thổi một hơi nhưng chẳng hiểu sao đèn lồng bỗng nhiên sáng lên. Phía sau nó là một đạo nhân trẻ tuổi mặc đạo bào và một con ngựa màu đỏ sẫm không có dây cương và yên rất kỳ lạ, cảnh tượng hết sức kỳ quái khiến người lính già chết đứng ngay tại chỗ, chỉ nhìn chằm chằm vào họ.
"Đa tạ."
Đạo nhân rời khỏi thành, không quên quay người cười nói lời cảm tạ với hắn.
Lúc này bên ngoài thành tối đen như mực, chỉ có thể nghe thấy tiếng vó ngựa của lộc cộc, ánh sáng của đèn lồng cũng dần dần mờ đi, càng lúc càng xa.
"Kẹt kẹt..."
"Bành!"
Ngay sau đó cổng thành đóng lại. ...
Đêm dần về khuya. Quả nhiên gió đêm từ phương bắc không tầm thường chút nào, xuyên qua vách núi non làm dấy lên từng hồi rên rỉ nghẹn ngào, nhưng cũng có thể thổi tê dại cả mặt mày.
Chuột ở đây cũng rất khác thường, con nhỏ thì to bằng nửa con mèo, con lớn thì gần bằng con mèo. Tuy nhiên, lúc này, thanh kiếm trong tay kiếm khách đã nhuộm đỏ rất nhiều máu tươi, rất nhiều con chuột gần đó bị chém chết và nằm ngổn ngang khắp nơi, càng nhiều con chuột bị đốt thành than, mùi máu tanh, mùi khét và mùi hôi trên thi thể lũ chuột bị cuốn đi theo làn gió đêm.
Cùng lúc đó ở phía xa trong bóng tối có những cái bóng mờ ảo tụ tập, sẵn sàng di chuyển. Màn trả thù đã diễn ra được một thời gian. Dường như lũ chuột ở đây thông minh hơn, đoàn kết hơn và cũng hung hãn hơn những con chuột bình thường, khi mọi người đến nơi, kiếm khách chỉ chém chết vài con chuột thế mà cả bầy chuột đã kéo đến một lòng muốn trả thù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận