Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 826: Khách Điếm

Ở trong phòng, nước om nấu thịt sôi sùng sục.
Tống Du cầm một chiếc ghế lên ngồi ở bên ngoài, quan sát cảnh tượng phồn hoa khó mà có được ngoài kia.
Chỉ là hôm nay, bên trong tòa thành nhỏ này, từ tất cả những khách điếm xung quanh nơi này, cho tới những người đi ngang qua, đều ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ nồng nặc.
Đây là mùi hương vốn không thuộc về thời đại này.
"Mùi gì thế?"
"Mùi thơm!"
"Hình như có vị thịt!"
"Ôi, từ nhà nào truyền đến thế?"
"Thơm thật!"
Có lẽ người ở sâu trong hẻm không ngửi được mùi rượu, nhưng mùi thịt đương nhiên chẳng sợ không bay vào trong hẻm sâu.
Người thường xuyên ăn thịt có lẽ sẽ không cảm nhận được gì, nhưng nếu là người bị nhốt trong một thời gian, không được cung cấp thức ăn đầy đủ, cho dù chỉ là một nồi thịt hầm bình thường, khoảng cách xa xôi, mùi bay tới cũng đã rất nhạt, nhưng khi ngửi được đều sẽ cảm thấy dục tiên dục tử, đừng nói tới nồi thịt kho có mùi thơm nồng nàn hấp dẫn này.
Trừ phi là người vốn không thích ăn thịt.
Dân chúng ở trong thành này, đâu phải chỉ mới có một khoảng thời gian không có thịt ăn.
Chủ khách điếm có cuộc sống tương đối phong phú, khi ngửi thấy mùi thịt nồng nặc truyền tới từ phòng bếp nhà mình cũng vô cùng ngạc nhiên.
Đạo sĩ mượn phòng bếp của nhà hắn, đương nhiên hắn phải ở bên cạnh quan sát đạo sĩ này dùng bếp nhà mình để làm ra những thứ gì, dù hắn cũng không tiện nhìn chằm chằm, thế nhưng hắn biết, đạo nhân này dùng một vài chút hương liệu, nấu ra một nồi gọi là nước om. Ban đầu, nồi nước này cũng chỉ có mùi hương liệu, ngửi vào cảm thấy rất kỳ lạ, tuy nhiên cũng hoàn toàn chẳng muốn ăn cho lắm. Thế nhưng khi cho thêm thịt vào trong nồi, hương vị lập tức thay đổi.
Chủ khách điếm nhịn không được chạy tới trước mặt Tống Du, khom người xuống hỏi.
"Món này của tiên sinh nấu có tên là gì?"
"Ông chủ, tên là thịt om."
"Thịt om?"
"Cách làm của quê hương, không phổ biến ở bên ngoài."
"..."
Suy nghĩ của chủ khách điếm lập tức bay bổng.
Hắn muốn hỏi đạo sĩ có thể dạy lại cách nấu cho mình hay không, lại nghĩ tới đám nguyên liệu phải cân đong đo đếm đúng tỉ lệ cân nặng, dường như mỗi hương vị đều vô cùng tinh tế, chu đáo, hắn cảm thấy chỉ e món này là một bí mật gia truyền không truyền ra bên ngoài. Hắn định nói mình có thể miễn tiền thuê nhà của đạo sĩ hoặc ra giá mua lại, nhưng lại cảm thấy có chút không nỡ. Hắn vừa mới khẽ cắn môi, định ra tay hào phóng chút, lại cảm thấy dù sao đạo sĩ cũng sẽ ở lại nơi này hơn 20 ngày nữa, nói không chừng hắn sẽ còn nấu tiếp. Lần sau, chủ khách điếm chỉ cần quan sát cẩn thận hơn là được, quan sát nhiều lần, nói không chừng có thể học được. Bình thường, hắn sẽ cư xử tốt với đạo sĩ hơn, chăm sóc chu đáo hơn, cũng siêng tặng nhiều thứ hơn.
Ngay khi trong lòng hắn còn đang chần chừ, do dự mãi còn chưa đưa ra kết quả, ánh mắt hắn thoáng qua, chợt thấy đạo sĩ đã quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn mình.
"!"
Chủ quán lập tức không nhịn được giật mình.
Giống như tất cả tính toán trong lòng mình đều đã bị nhìn ra, cũng không phải hắn cảm thấy chột dạ hay sợ hãi, mà càng giống như cảm giác xấu hổ khi bị lột trần.
Thế nhưng đạo sĩ ở trước mặt lại nở một nụ cười với hắn.
"Ông chủ có muốn nếm thử không?"
"Điều này... Điều này có ổn không?"
"Ông chủ ăn tết ngay tại đây à?"
"Trước đây, vốn dĩ... vốn dĩ muốn về lại ngoại thành, đưa phụ thân cùng về, tuy nhiên mùa thu năm nay, phụ thân đã lìa đời, trưởng tử đang buôn bán bên ngoài, thứ tử cũng tòng quân chưa về, chỉ còn lại hai ông bà già chúng ta cùng nhau ăn tết, ăn tết xong sẽ đi thăm họ hàng thân thích."
"Như vậy cũng vừa hay."
Tống Du vừa cười vừa nói với hắn.
"Tại hạ nấu khá nhiều thịt, nhưng lại không có món gì khác, cũng không nấu cơm, nếu như ông chủ nguyện ý, có thể chia cho tại hạ ít cơm và thức ăn, tại hạ cũng sẽ chia ít thịt om cho ông chủ, như vậy chẳng phải vừa hay ư?"
"Vậy chẳng phải đã chiếm hời của tiên sinh?"
"Chủ quán nói đùa rồi."
Tống Du cười nói.
"Ăn tết làm gì có cách nói như vậy?"
"Điều này..."
Chủ khách điểm sững sờ một hồi, hắn phát hiện mình vậy mà lại không tìm được lý do nào để từ chối, chỉ đành chắp tay qua đầu.
"Cung kính không bằng tuân mệnh."
Đạo sĩ tiếp tục ngồi yên tại chỗ, thưởng thức náo nhiệt.
Thành nhỏ không có mấy chỗ đi dạo, sắc trời cũng đã tối, bây giờ đã là buổi tối ngày trừ tịch.
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng pháo lẻ tẻ.
Tống Du đứng ở phía trước cửa sổ trong gian phòng trên lầu nhìn ra bên ngoài, cũng không nhìn thấy pháo hoa ở trên trời đâu, hắn lại liếc sang một góc khác của con đường, dù có thể nhìn thấy có cửa hàng đã thắp đèn, có người cầm lồng đèn đi lại trên đường, trong bóng đêm được lồng đèn chiếu rọi ở bên ngoài cũng có ít bóng người đang đi lại. Tuy nhiên, khung cảnh ở đây lại không giống như Trường Kinh và Dật Đô, trước cửa mỗi nhà đều thắp lồng đèn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận