Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 849: Tiếng Oán Thán Khắp Nơi

Tiếng than khóc nơi nơi, gương mặt u sầu khắp chốn.
Đạo sĩ đi ngang qua đồng ruộng, đi vào trong thành, hỏi thăm tường tận quan viên trong thành, quan lại cũng đã có cách xử lý, cũng đang tập hợp lại để ứng phó, chỉ là nếu đối mặt với thiên tai nhỏ còn được, còn thiên tai lớn như vậy, bọn hắn rõ ràng cũng đành bất lực.
Đối với bọn hắn mà nói, thứ này cũng giống như hồng thủy, cũng giống hạn hạn, giống địa long cựa mình, quan viên, phú hộ ít ra còn có chút tiền duy trì mạng sống, nhưng bách tính ở tầng dưới cùng đối mặt với thiên tai nhân họa như vậy mới là những người bất lực nhất, chỉ có thể than khóc kêu gào và im lặng chịu đựng, mãi cho đến khi không thể phát ra tiếng nữa mới thôi.
Có thể nghĩ tới sau khi nạn châu chấu kết thúc, nếu như không có quan phủ cứu trợ thiên tai, chắc chắn nơi này sẽ rơi vào cảnh người chết đói khắp mặt đất, tiếng oán thán vang lên khắp bốn phương.
Phía Bắc của huyện Cập Nghiễn là nơi nạn châu chấu nghiêm trọng nhất, đạo sĩ đi vào thành từ phía Nam, đi qua huyện thành tiếp tục đi lên phía Bắc, đi tới nơi nạn châu chấu nghiêm trọng nhất.
Tiếng chuông ngựa kêu lên leng keng.
Thời gian đã tới buổi chiều.
Tam Hoa nương nương nằm rúc trong hầu bao trên lưng ngựa, lắc lư theo từng chuyển động của con ngựa, nó chỉ thò mỗi chiếc đầu ra ngoài, nhìn lên phía trước.
Một con châu chấu bỗng nhiên bay tới.
"Soạt!"
Tam Hoa nương nương nhanh như chớp đưa chân lên túm lấy, chuẩn xác bắt gọn con châu chấu, đặt nó ở trước mặt quan sát, lại ngẩng đầu lên định tìm chim én, nhưng không tìm thấy, nó liền bỏ tay ra định vứt con châu chấu đi.
"Bốp..."
Lại một con châu chấu rơi xuống vai đạo sĩ.
Chim én bỗng nhiên bay từ phía sau tới, nhẹ nhàng linh hoạt xẹt thành một đường cong giữa không trung rồi bay tới gần đạo sĩ, nó lướt qua bờ vai của đạo sĩ, con châu chấu liền không thấy đâu nữa.
Mèo Tam Hoa ngoảnh đầu nhìn về phía chim én vừa mới bay tới.
Trong đôi mắt như hổ phách của nó phản chiếu hình ảnh bầu trời phủ kín bão cát đục ngầu, trên trời có vô số châu chấu lít nhít, tới gần còn nhìn thấy được, từ xa chẳng thể thấy được gì, chỉ biết bầu trời lại tối hơn vài phần.
Đạo sĩ bỗng nhiên dừng bước lại.
Ngựa Tảo Hồng nhanh chóng phản ứng cũng lập tức dừng lại theo.
Tiếng chuông ngựa cũng ngừng lại.
Chỉ thấy ở mảnh ruộng phía trước có một bóng người, người nọ khom xuống, cầm tấm vải rách đánh châu chấu ngập trời ngập đất.
Giữa trời đất tối tăm, hắn dường như không biết mệt mỏi.
Giống như đang đấu tranh với toàn bộ trời đất.
Đạo sĩ không khỏi đứng ở bên cạnh, xoay đầu nhìn hắn.
Ngay sau đó, hắn nhìn trái nhìn phải, tìm thấy một con đường đi qua đó, bên nhấc bước đi tới.
Ngựa Tảo Hồng vẫn đi theo phía sau.
Trong ruộng có rất nhiều châu chấu, rậm rạp chi chít, trên trời cũng có không biết bao nhiêu châu chấu đang bay, tiếng bay vù vù nối liền một mảnh.
"Vù vù vù..."
Lão giả cầm tấm vải không ngừng đập xuống.
Đi tới gần, hắn mới phát hiện ra, người nọ nào phải không biết mệt mỏi, rõ ràng đã mệt tới mức đổ mồ hôi cả người, thở hồng hộc, không còn sức để nói chuyện từ lâu, chỉ liên tục lặp lại động tác đập châu chấu.
Tấm vải đánh trúng côn trùng, quả thực đã quét được một mảng.
Một bàn tay cũng có thể bắt được, một giẫm cũng có thể dẫm chết chúng.
Chỉ là với sức của một mình hắn và một tấm vải sao có thể đánh hết sạch sẽ tất cả châu chấu ngập trời này được.
Tiếng vù vù và tiếng đập vỗ quả thật rất ồn ào, mãi cho tới khi tiếng chuông ngựa đi tới gần trước mặt, lão giả mới phát hiện ra, hắn khẽ ngừng lại động tác trên tay, quay đầu sang chống hông nghỉ ngơi, thở hồng hộc nhìn qua.
Chỉ thấy người tới là một tiên sinh trẻ tuổi, mặc đạo bào cũ và một con ngựa Tảo Hồng đi theo. Một người một ngựa này không đi ở trên đường lớn mà lại chạy xuống dưới này.
Nhìn thật kỹ, trên lưng ngựa còn chở một bọc hành lý, bên trong hành lý còn đựng một con mèo Tam Hoa, giữa châu chấu khắp trời, đạo sĩ đừng ở trên bờ ruộng nhìn hắn, con mèo Tam Hoa trong bọc hành lý cũng thò đầu ra nhìn hắn chằm chằm.
Ngay lúc này, một con chim bay từ trên trời xuống đậu trên lưng con ngựa, hình như là một con chim én, nó cũng nhìn hắn chằm chằm.
Châu chấu nhiều như bão cát, đám người này cũng vô cùng kỳ lạ.
Nhìn thấy cảnh này, lão giả không khỏi sững sờ một hồi.
Chợt thấy đạo sĩ trẻ tuổi cất tiếng hỏi hắn.
"Lão trượng, châu chấu đầy trời như vậy, ngươi phải đánh tới lúc nào mới đánh hết?"
Lão giả sững sờ, sau đó lắc đầu nói.
"Còn cách nào khác nữa đâu..."
"Nghe nói quan phủ đang bắt côn trùng ở phía Bắc, không biết có hiệu quả không?"
"Ít nhiều gì cũng có chút..."
Lão giả nói xong, lại không nhịn được thở dài.
Tống Du nghe vậy đại khái cũng hiểu rõ, hắn lại lên tiếng hỏi.
"Xin hỏi lão trượng, nạn châu chấu này bắt đầu từ lúc nào?"
"Một đoạn thời gian rồi, trước đây chúng xuất hiện ở phía Bắc, sau khi ăn hết hoa màu ở phía Bắc, chúng liền bay tới chỗ của chúng ta."
"Nghe nói là do yêu ma làm loạn ư?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận