Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 679: Tháng Hai

Bên ngoài Tuyết Nguyên đã là tháng hai.
Tam Hoa dường như đã hoàn toàn mất đi sự tôn trọng đối với những người khác trong miếu và sự kính sợ đối với các đại lão đã từng đồng hành, nàng thản nhiên nằm ở trên đỉnh miếu, từng chút từng chút lắc lư cái đuôi, khi thì liếc mắt nhìn về hướng Tuyết Nguyên, khi thì vươn móng vuốt hướng về phía đàn chim bay qua trên trời, khua khua vào không khí.
Kiếm khách cũng ngồi dưới đất, nhìn ra xa.
Tuyết trên mặt đất sắp tan rồi.
Tuyết Nguyên ở phía xa xa ngôi miếu dần biến mất. Càng làm cho người ta kinh ngạc hơn chính là, sự u ám của bầu trời suốt mười mấy năm qua cũng đang dần dần biến mất.
Điều này dường như đang nói lên điều gì đó.
Đúng lúc này, con ngựa đỏ thẫm đang đào cỏ ăn ở phía dưới tựa hồ cảm nhận được cái gì đó, nó ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn về phía Tuyết Nguyên, lại quay đầu nhìn về phía đỉnh miếu, lập tức bước đi. Đầu tiên nó đi tới bên cạnh kiếm khách đang ngồi khoanh chân dưới đất, lấy đầu đẩy hắn, lại đi tới bên cạnh miếu nhỏ, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mèo con đang nằm trên đỉnh miếu.
Chỉ nghe tiếng mèo con nói chuyện với ngựa bên cạnh ngôi miếu nhỏ.
"Mã Nhi, ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Có phải ngươi đói rồi phải không?"
"Nhưng vừa rồi chẳng phải ngươi mới ăn cỏ rồi sao..."
"Vậy chắc là người đang khát nước phải không?"
"Đợi Tam Hoa nương nương đi nấu một nồi nước cho ngươi uống vậy."
Con ngựa im lặng không nói, mèo con bên cạnh lại nói không ngừng.
"Uống nước sôi rất tốt, mọi người đều uống nước sôi, nước sôi uống rất tốt, nước lạnh sẽ không tốt."
"Sao ngươi không nói gì?"
"Hay ngươi không biết nói tiếng người?"
"Tiếng mèo ngươi cũng chẳng biết nói."
"Ngươi đúng là chẳng thông minh chút nào."
Con ngựa thu hồi ánh mắt, yên lặng đi về phía túi chăn.
Kiếm khách vẫn quay đầu nhìn chằm chằm về hướng này, lộ ra vẻ suy tư, thấy cảnh tượng như vậy, trong nháy mắt đã có chút phản ứng lại. Hắn đứng lên quơ lấy thanh kiếm, đi lấy yên ngựa của mình.
Tam Hoa đứng ở cửa miếu mở to hai mắt, nhìn động tác của kiếm khách, tựa hồ cũng nghĩ tới điều gì, kêu lên một tiếng, liền từ đỉnh miếu nhảy xuống, dáng người xẹt qua không trung, ưu nhã cực kỳ.
"..."
Nàng nhẹ nhàng rơi xuống đất, không thèm để ý duỗi lưng một cái, duỗi xong lại lập tức xoay người, chạy về phía con ngựa đỏ thẫm. ...
"Triệt!"
Kiếm khách thúc ngựa chạy như băng chạy về phía Tuyết Nguyên.
Trên Tuyết Nguyên vẫn có tuyết, nhưng lớp tuyết đã mỏng đi rất nhiều, có lúc móng ngựa đạp xuống, mang theo tuyết, trên mặt đất để lại vết móng ngựa tối màu.
Một con ngựa màu đỏ thẫm chở hành lý chạy ở bên cạnh, trên túi treo chiếc chăn, một con mèo nằm trong đó, lộ ra một cái đầu, theo ngựa chạy mà xóc nảy lên xuống, lại vươn cổ nhìn chằm chằm con đường phía trước.
Đi về phía trước, tựa như xa trăm dặm.
Ở giữa lại có rất nhiều khe rãnh thậm chí vực sâu vốn do hà trạch lưu lại, còn phải đi đường vòng.
Họ đi từ trưa cho đến khi mặt trời xuống núi.
Lúc kiếm khách đến, trời đã tối dần, xa xa nhìn thấy nước suối trên mặt đất, màu sắc sặc sỡ, cảm thấy vô cùng bình tĩnh, một chút gợn sóng cũng không dậy nổi. Bên cạnh dòng suối có một vị đạo sĩ ngồi, tư thái yên tĩnh. Ánh mắt vừa nhấc lên, phía xa chân trời thật dày dưới tầng mây cư nhiên hiện ra ánh chiều tà sáng bóng, chiếu rọi chỗ màu da cam giống như hỏa thiêu, chỗ bên cạnh dường như không được chiếu tới, một màu xanh trắng như hàn băng.
Băng hỏa tiếp xúc, không trung một mảnh thanh minh.
Kiếm khách không khỏi sửng sốt.
Hắc mã cũng đã đi theo con ngựa đỏ thẫm, một đường chạy về phía vị đạo sĩ kia.
"Meo meo..."
Tam Hoa trước đó giãy giụa từ trong chăn nhảy ra, rơi xuống đất.
Khung cảnh hoàn toàn mới lạ, theo thói quen cảnh giác, nàng nhìn trái nhìn phải, liền bước nhanh chạy về phía đạo sĩ. Lúc tới gần liền bước chậm lại, vươn đầu lưỡi nhỏ liếm liếm miệng, chuyển dùng bước chân cực chậm, chậm rãi thong thả không chút hoang mang đến gần đạo sĩ, sau đó lại duỗi lưng.
"Tam Hoa nương nương."
Đạo sĩ quay đầu lại, đưa tay vỗ về lưng nàng, khẽ cười nói:
"Đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp."
Tam Hoa Miêu suy nghĩ một chút, mới lại nghiêng đầu nói:
"Phải một thời gian lâu rồi."
"Có nhớ ta không?"
"Ồ..."
Tam Hoa lại nhìn chung quanh, tiếp theo mới quay đầu nhìn về phía hắn:
"Ngươi ăn gì chưa?"
"Hình như đã lâu rồi ta chưa có gì bỏ vào bụng."
"Hả?"
Tam Hoa nghe vậy nhất thời kinh hãi, nhìn chằm chằm hắn hỏi:
"Vậy ngươi làm thế nào mà không bị chết đói vậy?"
"Chỉ thiếu chút nữa thôi là chết đói rồi."
"Thư mỗ có mang theo bánh."
"Không vội."
Lúc này kiếm khách cũng xoay người xuống ngựa, ôm quyền hành lễ.
"Thưa tiên sinh!"
Tống Du cũng quay đầu nhìn về phía hắn: "Đã lâu không gặp, mọi việc bên ngoài ổn cả chứ?"
"Mọi chuyện đều tốt cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận