Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 698: Ngọn Đuốc

Trời đã dần về khuya.
Cũng giống như những người khác, vị đạo sĩ cũng không mang theo lều trại bên mình. Hắn tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi ở phía dưới khu doanh trại. Hơn nữa chỗ ấy cách khá xa, hắn phải đi rất xa trong màn đêm để sang một ngọn núi nằm ở bên cạnh.
Những nơi đông người thì khá phiền toái, nơi ít người có ít người thì lại nguy hiểm, quả thật với đạo sĩ cho dù là phiền toái hay nguy hiểm thì cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới hắn. Chỉ là hắn muốn đi xa một chút, tìm một nơi thanh tịnh một chút, không khí trong lành hơn một chút. Hơn nữa nếu đứng ở trên ngọn núi này rất thuận tiện cho việc quan sát toàn bộ khung cảnh doanh trại, với hắn như vậy là hoàn toàn mãn nguyện.
Tam Hoa nương nương liền đi tới sườn núi bên cạnh, nàng hướng mắt nhìn phía dưới.
Nàng chỉ thấy thấp thoáng bóng lưng nhỏ bé xa xăm của vị đạo sĩ , ở trong bụi cỏ nhìn ra, nàng cơ hồ không rõ lắm.
Dưới chân núi , bọn họ đốt một đống lửa rất lớn. Trong doanh trại lại thắp khá nhiều ngọn đuốc rải rác xung quanh. Nàng thấy một đám người đang đứng vây thành một vòng. Bọn họ đang nhảy bên cạnh ngọn lửa trại, tiếng ca cùng tiếng hô tuy ở khoảng cách khá xa nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng. Ngọn lửa đang rực cháy kia như không thể che được không chút che được thứ tình cảm phảng phất, ngay cả mèo con cũng có thể cảm nhận được.
Đạo sĩ thì ngồi xếp bằng ở phía sau tấm thảm lông dê, tay bưng một cái chén nhỏ Thanh Hoa Linh Lung Sứ, trong chén chứa hơn phân nửa là nước.
"Tam Hoa nương nương nên uống chút nước đi!"
"..."
Bóng lưng nho nhỏ đang ngồi phía trước hắn lúc này mới xoay người lại. Trước tiên nàng nhìn qua chiếc chén trong tay đạo sĩ một lượt, lại ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này mới nhẹ nhàng tinh tế nói:
"Tam Hoa nương nương uống nước rồi."
"Tam Hoa nương nương vừa mới uống được hai ngụm thôi."
"Như vậy là đủ rồi."
"Vẫn chưa đủ đâu."
"Đủ rồi."
"Tam Hoa nương nương đã một ngày không uống nước. Nước vốn là nguồn sinh mệnh. Tam Hoa nương nương nên là một đứa trẻ thích uống nước mới phải."
Tống Du bình tĩnh nhìn nàng, hình như hắn biết nàng muốn nói cái gì, hắn dừng lại một chút rồi lại bổ sung thêm một câu:
"Tiểu Miêu Tử cũng nên như vậy."
"Được rồi, được rồi..."
Tam Hoa nương nương rất dễ bị thuyết phục, vì thế nàng nhỏ giọng nói thầm, thu hồi ánh mắt đang nhìn phía dưới, có chút không muốn quay lại, cúi người xuống chiếc chén nhỏ bên cạnh, liếm nước uống.
Đang uống nước, nàng lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía đạo sĩ:
"Sáng mai bọn họ sẽ tổ chức đua ngựa!"
"Ừ."
"Nếu chạy nhanh nhất, có thể được một con dê đó!"
"Ừ."
"Ngựa của chúng ta là ngựa tốt, nó có thể chạy rất nhanh!"
"Chuyện đó là đương nhiên."
"Tam Hoa nương nương cũng biết cưỡi ngựa đấy!"
"Uống thêm chút nước đi."
"Ta uống rồi, uống rồi..."
Tam Hoa nghe vậy lại cúi đầu xuống, bẹp bẹp liếm mấy ngụm nước. Nàng cũng không uống được thêm là bao. Nàng lại ngẩng đầu lên, ánh mắt trong đêm tối cũng sáng lấp lánh:
"Đạo sĩ, ngươi nói thử xem, Tam Hoa nương nương có thể đua ngựa cùng bọn họ được không?"
Nói xong, nàng quay đầu, nhìn về phía người bên cạnh.
Đó là chiếc đèn lồng mà nàng luôn mang theo.
"Cũng có thể."
"Vậy Tam Hoa nương nương có thể đi được không?"
"Tam Hoa nương nương đang hỏi ta sao?"
"Tam Hoa nương nương đang hỏi ngươi mà."
"Tam Hoa nương nương là một con mèo nhanh nhẹn, thông minh. Nếu Tam Hoa nương nương biết rằng uống nước tốt cho sức khỏe, cho nên ngày càng chú ý uống nhiều nước. Ta nghĩ đến Tam Hoa nương nương đương nhiên cũng biết nhiều chuyện khác, có thể tự đưa ra quyết định cho những chuyện ấy."
Tống Du ngồi trên chiếc chăn dê, bình tĩnh nói với nàng:
"Tam Hoa nương nương hiển nhiên là có thể tự mình quyết định."
"Đương nhiên ta biết điều này."
Tam Hoa nói với hắn xong, dương như vì nàng tỏ vẻ mình thật sự hiểu những điều hắn vừa nói, vì thế lập tức cúi đầu xuống, uống liên tục mấy ngụm nước.
Cũng không biết nàng có thực sự nghe hiểu ý trong lời nói của Tống Du hay không, nhưng sau cùng, khi ngẩng đầu lên, nàng lại nhìn Tống Du, hỏi:
"Vậy Tam Hoa nương nương có thể đi không?"
"Nếu Tam Hoa nương nương đã có thể tự mình đưa ra quyết định, nếu nương nương muốn đi, ta làm sao có thể ngăn cản nương nương đây?"
Tống Du nghĩ ngợi một chút.
"Nhưng lần đua ngựa này, Tam Hoa nương nương không thể một mình hoàn thành được, cho nên ta sẽ thương lượng với Mã Nhi một chút mới được."
"Mã Nhi là ngựa của chúng ta, Mã Nhi sẽ nghe lời Tam Hoa."
"Vậy thì càng tốt."
Tống Du gật đầu.
"Nhưng chúng ta là người từ bên ngoài đến, chặng đường đua ngựa với chúng ta mà nói tương đối lạ lẫm. Sáng sớm ngày mai ta phải đi tìm quan viên hỏi thăm một chút mới biết được."
"Tìm một quan viên hỏi một chút."
"Tại hạ có thể nói chuyện được với quan chức."
"Tam Hoa lại rất giỏi giao tiếp với thỏ và vờn chuột."
"Rất chính xác."
Tống Du khẽ cười, hắn cũng không nói gì thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận