Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 844: Chậm Trễ

"Quản sự có biết khoảng chừng lúc nào Thư đại hiệp mới quay về không?"
"Không dám giấu diếm tiên nhân..."
La quản sự tiếp tục lộ ra biểu cảm khó xử.
"Điều này cũng không nói chính xác được, thần mã của chưởng môn có khả năng đi ngày ngàn dặm, chuyện lớn như trừ yêu này, chưởng môn cũng không muốn chậm trễ. Chỉ là trừ yêu vốn không phải chuyện dễ dàng gì, hơn nữa sau khi trừ yêu, chưởng môn lại có thói quen ngồi xếp bằng cảm ngộ... Nếu như mọi chuyện đều thuận lợi, có lẽ vài ngày là có thể quay về, nhưng nếu như không thuận lợi, chỉ sợ phải mất một tháng hoặc vài tháng không chừng. Đến cả việc thu nhận đồ đệ trong môn phái, lúc rời đi, chưởng môn cũng đã sắp xếp xong xuôi."
"Như vậy à."
Tống Du gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Yêu quái và con người không giống nhau, bọn chúng quỷ kế đa đoan, thần bí khó lường. Cho dù là hổ yêu trốn ở trong núi hay trùng yêu trốn ở dưới ruộng đều vô cùng mơ hồ, không dễ gì tìm thấy. Rất khó để nói chính xác chuyện trừ yêu sẽ mất bao lâu. Thứ Thư Nhất Phàm cảm ngộ được chính là Thiên Lôi Kiếm Đạo, hiện giờ, thời gian dùng võ nhập đạo của hắn vẫn chưa tính là lâu, sau khi trừ yêu xong, nếu như có cảm ngộ sẽ ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, tiếp tục thăm dò chỗ sâu hơn trong kiếm đạo cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là hắn phải tiếp tục hành trình trước mắt, để gặp mặt cố nhân, nếu chỉ chờ ở đây vài ngày hay mười mấy ngày vẫn được, nhưng nếu một tháng hay vài tháng vậy thì quá chậm trễ.
Lúc này, La quản sự lại âm thầm liếc sang hắn.
"Chưởng môn nhà ta và tiên sinh đã từ biệt hơn 1 năm rưỡi, chưởng môn thường xuyên nhớ tới tiên sinh, nếu tiên sinh không vội vân du tứ hải, có thể chờ ở trong môn."
Hắn vừa nói vừa vắt hết óc, hắn nhớ tới lúc trước, chưởng môn hình như có nhắc tới vị thần tiên cao nhân này rất thích phong cảnh, tập quán, mỹ thực, bèn bổ sung thêm một câu.
"Vụ Sơn chúng ta không có nơi nào khác lạ, chỉ là sáng sớm hàng ngày, sương mù giống như dải lụa di động, nếu như đi lên đỉnh núi, Phật quang phổ chiếu, cũng là một phong cảnh khó nhìn thấy được ở những nơi khác."
Đạo sĩ cúi đầu xuống đối mặt với mèo Tam Hoa.
Mèo Tam Hoa cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, mở to đôi mắt sáng rực.
"Như vậy à..."
Tống Du như đã bàn bạc xong với Tam Hoa nương nương, hắn nói với La quản sự.
"Chúng ta sẽ chờ Thư đại hiệp 7 ngày ở trong môn, nếu như Thư đại hiệp trở về đương nhiên rất tốt. Nếu như vẫn chưa trở về, có lẽ đang trừ yêu giữa chừng hoặc trên đường gặp cản trở, chúng ta sẽ đi tìm hắn."
"Vậy xin đa tạ tiên sinh."
"Chỉ đành quấy rầy mấy ngày rồi."
"Tiên sinh tới đây, sơn môn rực sáng, nào dám nói tới việc quấy rầy, tiểu nhân sẽ sắp xếp chỗ ở cho tiên sinh..."
"Con ngựa nhà ta không cần cột lại, sau khi dỡ bao hành lý xuống, thả nó lên trên núi là được, mặc kệ nó tự do hoạt động, nếu như nhìn thấy nó, cho nó ăn ít cỏ khô là được."
"Tiểu nhân đã nhớ."
La quản sự vội vàng đi lên trước dẫn đường.
Hắn vừa đi vừa âm thầm nhìn sang phía mèo Tam Hoa và ngựa Tảo Hồng.
Nghe nói, 5,6 năm trước, trong một đêm giông bão, chưởng môn đã gặp vị tiên sinh này ở nghĩa trang Hủ Châu, nhờ có tiên sinh chỉ điểm, hắn mới có được danh tiếng Kinh Lôi Kiếm. Đầu xuân năm ngoái, chưởng môn và vị tiên sinh này đã gặp lại ở Trường Kinh, bèn đi theo tiên sinh trừ yêu diệt ma hơn 1 năm ở Hoà Châu, để lại không biết bao nhiêu truyền thuyết ở Hoà Châu. Hắn còn được tiên nhân nhờ vả, tới Bình Châu mượn một ngọn núi lớn về để trấn áp yêu vương Tuyết Nguyên. Sau đó hắn còn nhìn thấy cảnh tiên nhân trừ yêu, sấm sét trải rộng trời đêm, lúc đó mới cảm ngộ được Kinh Lôi Kiếm Đạo, từ đó trở nên siêu phàm thoát tục.
Một mèo một ngựa ở bên cạnh tiên sinh cũng được đồn đại vô cùng thần bí.
Nghe nói con mèo này có thể biến thành Cự Hổ, nuốt quỷ ăn thịt yêu quái, có thể phun ra tam muội chân hoả. Con ngựa có thể biến thành Thanh Giao, cũng có người nói nó có thể biến thành Xích Long, không biết có mấy phần thật giả.
Lúc này, nhìn thấy dáng vẻ con mèo vô cùng xinh đẹp, không giống bình thường, biểu cảm và hành động đều vô cùng linh hoạt, trông vô cùng thần bí. So sánh với nhau, trông con ngựa Tảo Hồng kia rõ ràng rất bình thường, không chỉ có dáng vẻ gầy còm, yếu ớt, thấp bé, mà dáng vẻ, hành động cũng không khác ngựa bình thường là bao, không khỏi khiến người ta có hơi thất vọng.
Thế nhưng ngay lúc này...
Ngựa Tảo Hồng giống như phát hiện ra điều gì đó, nó bỗng nhiên nghiêng đầu sang một bên, một con mắt nhìn sang phía hắn, sau đó nhìn chằm chằm hắn.
"..."
La quản sự vội vàng thu hồi tầm mắt, không dám nhìn thêm nữa. ...
Đạo sĩ ở lại bên trong sơn môn.
Mỗi ngày, hắn cũng không làm gì khác, chỉ đi lòng vòng trên núi một lượt, xem đám hài đồng luyện võ, hoặc đi vào trong núi tìm quả dại, ngắm phong cảnh. Đến giờ cơm, La quản sự sẽ tự động mang mỹ thực địa phương tới cho hắn, thời gian còn lại cũng không có ai tới làm phiền hắn, nếu không ra khỏi cửa, vẫn có thể hưởng thụ không khí yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận