Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 845: Khổ Luyện

Đợi liên tục mấy ngày, Thư Nhất Phàm vẫn chưa trở về.
Trong lòng đạo sĩ vẫn bình tĩnh, không hề nôn nóng.
Tam Hoa nương nương lại cảm thấy nhàm chán, nó biến thành hình người, bắt rất nhiều dế rồi cầm chặt trong tay, ra ngoài dạo chơi.
Tam Hoa nương nương học theo dáng vẻ của đạo sĩ, nó không chút hoang mang, thong thả dạo bước, trên mặt không có cảm xúc gì, vừa đi vừa nhìn phải ngó trái, trông dáng đi và cử chỉ của nó cũng có vài phần bóng dáng của đạo sĩ.
Chỉ là cứ đi, đi mãi, nó lại lấy một con dế từ trong tay ra ném lên trời.
"Soạt..."
Một con chim én bay tới, ngậm chặt con dế.
Rất nhiều hài đồng và thiếu niên đang nghiêm túc luyện võ, cũng có rất nhiều người giang hồ thành niên đang dạy bọn chúng.
Cũng không phải truyền thừa võ nghệ gì, chẳng qua chỉ là thăm dò thiên phú của bọn chúng, tiến hành lựa chọn. Còn những người đã được chọn, xác định sẽ thu nhận vào môn phái, sẽ luyện chút quyền cước cơ bản, cho dù ra sao, những đệ tử ở độ tuổi này đều không cần Thư Nhất Phàm tự mình truyền thụ kiếm thuật, kiếm đạo.
Những người giang hồ này đã được La quản sự dặn dò từ trước, khi nhìn thấy tiểu nữ đồng, bọn hắn không những không để ý mà còn vô cùng khách sáo, thường tò mò nhìn về phía nó.
Còn những hài đồng và thiếu niên kia, thấy nó không phải khổ luyện võ nghệ, còn có thể thong thả đi dạo ở trong môn, gương mặt hiện lên vẽ bình tĩnh, tự nhiên, cộng thêm dáng vẻ của nó vốn đã bất phàm, các sư thúc sư bá trong môn cũng mặc kệ nó nên mặc dù chúng không biết gì cả nhưng vẫn vô cùng cung kính với nó.
Đại khái đều cho rằng nó chính là sư tỷ nhập môn đầu tiên.
Có lúc, bọn chúng nhìn thấy phản ứng của nó vô cùng thần tốc, động tác nhanh nhẹn, chỉ cần tiện tay là có thể bắt được một con côn trùng bay qua trước mặt, liền cảm thấy nó đã học thành, luyện được võ công tuyệt thế như lời của cha nương chúng.
Quy tắc và tính tự do trong giang hồ đều mang tính tương đối, không phần chia tuổi tác, những người trong cùng môn phái, ai nhập môn trước, bối phận của người đó sẽ cao hơn.
"Chào sư tỷ..."
"Gặp mặt sư tỷ."
Lúc tiểu nữ đồng đi qua, có một thiếu niên dè dặt chào hỏi nó.
"?"
Tam Hoa nương nương nghe vậy sững sờ một hồi, sau đó soạt một tiếng nghiêng đầu sang, nhìn chằm chằm bọn chúng.
"Sư, sư tỷ..."
Rất nhiều tiểu hài bị nó nhìn như vậy đều không biết nên làm gì.
"..."
Tròng mắt của tiểu nữ đồng xoay chuyển một vòng, sau đó nó mới gật đầu với bọn chúng. Sau đó gương mặt không đổi sắc, tiếp tục thong thả, chậm rãi cất bước, rời khỏi nơi này.
Đám tiểu hài thấy vậy lập tức cảm thấy vui vẻ.
Những tiểu hài khác thấy vậy cũng nháo nhào tranh nhau gọi nó là sư tỷ, được nó gật đầu, chúng đều vô cùng vui vẻ.
Tính cách của tiểu hài chính là như vậy.
Trong lòng Tam Hoa nương nương cũng cảm thấy thú vị, chỉ là trên mặt nó vẫn không hề biểu hiện ra, nó tiếp tục cất bước, thỉnh thoảng lại ném một con dế lên cao, chim én cũng chơi đùa với nó, nhanh chóng bay qua tiếp được con dế, đám tiểu hài thấy vậy cảm thấy nó vô cùng lợi hại, vừa khao khát vừa sùng bái nó. ...
Kinh Lôi Kiếm Phái, bên trong phòng khách.
Đạo sĩ ngồi khoanh chân ở trên giường, đối mặt về phía cửa sổ, quan sát sương mù di chuyển như dải lụa ở bên ngoài, nét mặt bình tĩnh.
Ở một chỗ trống trên giường, một tiểu nữ đồng mặc y phục 3 màu đang nằm ngửa, tứ chi hướng lên trời, đạp loạn vào không trung, giọng nói vui vẻ phát ra từ miệng nó, chia sẻ với đạo sĩ.
"Bọn chúng cho rằng ta là sư tỷ của bọn chúng!"
"Bọn chúng thật ngốc..."
"Khụ khụ khụ..."
"Bọn chúng gọi ta là tỷ tỷ..."
"Gọi ta là tỷ tỷ..."
Đạo sĩ vẫn nhìn ra bên ngoài, gương mặt hiện lên mấy phần ý cười.
Đợi đến khi Tam Hoa nương nương dần dần thoát ra khỏi niềm vui, hắn mới quay đầu lại hỏi Tam Hoa nương nương.
"Hôm nay là ngày thứ mấy chúng ta tới đây rồi?"
"Ồ..."
Tiểu nữ đồng khẽ lật người, lập tức chuyển từ tư thế từ nằm ngửa chổng vó lên trời thành ngồi dậy, ngồi bắt chéo chân, trông cả người rất nhỏ bé. Nó ngoảnh đầu sang nhìn đạo sĩ, suy nghĩ một lát rồi trả lời.
"Ngày thứ 5 rồi-"
"Thư đại hiệp vẫn chưa trở về."
"Đúng vậy."
Tiểu nữ đồng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói.
"Thư mỗ có thật nhiều tên..."
Thứ con mèo chú ý tới lúc nào cũng không giống bình thường.
"Nào có nhiều?"
"Quả thật rất nhiều, Thư mỗ, Thư Nhất Phàm, Thư đại hiệp, chưởng môn, còn có kiếm thặng gì đó..."
Tiểu nữ đồng đếm ngón tay nói.
"Ừ..."
Tống Du gật đầu, suy nghĩ một hồi, cũng không giải thích với nó mà đồng ý nói.
"Quả thật là như vậy."
"Tam Hoa nương nương rất thông minh."
"Đó là đương nhiên."
"Nếu không chờ được Thư mỗ thì sao?"
"Vậy phải hỏi xem Tam Hoa nương nương."
"Chúng ta đi tìm hắn!"
"Vậy nghe theo Tam Hoa nương nương."
Tống Du ngừng lại một lát.
"Tuy nhiên chúng ta không biết Thư mỗ đi nơi nào trước, cho nên đi đâu trước, vẫn phải nhờ Tam Hoa nương nương thông minh làm chủ."
"Tam Hoa nương nương làm chủ, meo..."
"Đúng vậy..."
Tống Du khẽ nghiêng người, đối mặt với nó, tỉ mỉ, nghiêm túc phân tích cho nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận