Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 293: Nữ Hiệp

Chương 293: Nữ Hiệp
"Nữ hiệp có chuyện gì vậy?"
"Ngươi thiếu tiền lắm à?"
"Thật không dám giấu giếm, nếu như không nhờ có Tam Hoa nương nương đi kiếm thêm ít tiền, thì số tiền còn dư lại trên người tại hạ bây giờ chỉ đủ để nộp tiền thuê nhà tháng sau mà thôi."
"Ha! Ta biết là đám đạo dĩ rất nghèo, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy đạo sĩ nào thiếu tiền như ngươi cả!"
Cách vách truyền đến giọng nói tràn đầy vẻ cười đùa.
"Đạo nhân chỉ là người có dục vọng đạm bạc, dù bần cùng cũng thấy an tâm."
Tống Du cách bức tường nói chuyện với nàng, không hề cảm thấy ngượng ngùng:
"Nếu như động đến chuyện cần phải dùng tiền thì tự nhiên đến lúc thiếu tiền."
"Vậy ngươi cần dùng tiền làm gì?"
"Ăn một bữa ngon."
"Không muốn nói thì mặc kệ ngươi!"
"..."
"Ngươi thật sự am hiểu chuyện trừ tà trừ ma à?"
"Cực kỳ hiểu biết."
"Ngươi có nhìn thấy bố cáo dán trên cửa thành không?"
"Lúc ta vừa mới đến ' có đi xem một lần, có điều đã bị người khác bóc hết rồi, nghe nói là có cao nhân trong dân gian và võ sĩ trong giang hồ bóc bố cáo."
"Hai ngày trước ta đã giúp ngươi đi hỏi thử, đúng là có người đã bóc bảng, có điều có người thành công, có người thất bại, người nào không làm được thì bố cáo đó sẽ được dán trở lại, hai ngày trước vừa hay có người dán lên một tờ bố cáo mới."
Ngô nữ hiệp nói:
"Vừa hay ta cũng đang thiếu tiền, cần có tiền dùng gấp, hay là như thế nào, ta đi đến cửa thành để xem bố cáo, hỏi thăm tình báo, nếu cảm thấy thích hợp thì chúng ta cùng đi bóc một tờ, tiền thưởng thì chia theo công sức! Sao nào?"
"Nữ hiệp cần dùng tiền làm gì vậy?"
"Đã nói là đừng có quản chuyện của nhau."
"Nhưng ngươi vừa mới hỏi ta cơ mà..."
"Vậy thì xin lỗi!"
"..."
Lời xin lỗi này nhắc cái là tới.
Qua vài giây, bên phía cách vách lại truyền tới giọng nói:
"Sao nào, sao ngươi không nói gì thế? Ngươi thấy chuyện này thế nào? Ta cũng là người đã từng tự tay chém yêu quỷ, có thể không giỏi đối phó với ma quỷ như đạo sĩ các ngươi, nhưng mà võ công của ta không tệ, lá gan cũng lớn, cho dù gặp phải chuyện gì, gặp được yêu hay quỷ, dù là mạnh hay yếu thì cũng có thể ứng đối, không gây phiền toái cho ngươi, hơn nữa tin tức của ta rất nhanh nhạy, có thể tìm hiểu tình báo."
"Trừ ta trừ ma vốn là chuyện trừ hại cho dân, cho dù là không có tiền, nếu gặp được thì cũng nên làm, huống chi việc này còn có tiền thưởng, tại hạ có lý nào lại từ chối cho được?"
"Quyết định như thế nhé, lúc nào rảnh ta sẽ đi thăm dò xem!"
"Được..."
Hai bên cùng yên tĩnh lại. ...
Không có mèo Tam Hoa ở trong ổ chăn làm tổ, ra ra vào vào cứ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, có điều qua hai ngày hắn cũng quen dần.
Tống Du ngủ ngon, mơ thấy mộng đẹp.
Hắn mơ thấy lão đạo ở trong quan.
Giấc mộng này nhỏ vụn tán loạn, lúc thì mơ thấy lão đạo đang đi trên núi hoang ở Bình Châu, đánh cho tên Sơn Thần kia khóc lóc xin tha, cũng đánh con báo tinh ở thị trấn dưới chân núi lớn vì tội không chịu bán chân giò hun khói cho nàng, lúc thì mơ thấy năm đó lão đạo đi vào ', ẩu đả Thành Hoàng, còn mơ thấy lão đạo hành tẩu khắp thiên hạ, dùng ngũ thành pháp thuật hàng yêu trừ ma, hơn nữa còn đi bái phỏng hết cao nhân đại yêu trong thiên hạ.
Lúc hắn tỉnh lại đúng vào nửa đêm.
Đạo nhân có tu vi rất ít khi nằm mơ, có thể là lâu lắm không gặp nhau, hoặc là bản thân hắn đang nhớ nhung lão đạo vô cùng, hoặc là lão đạo kia cũng hoài niệm hắn không thôi.
Hắn đúng là có hơi nhớ nàng.
Dù sao Tống Du là do nàng một tay nuôi lớn.
Sao có thể không có tình sâu nghĩa nặng được?
Nhưng mà đáng tiếc, đáng tiếc...
Có điều hắn tỉnh dậy vào lúc này không phải là do giấc mộng vừa rồi, mà là hắn nghe thấy một tiếng sấm sét.
Dường như vận mệnh truyền đến một tia cảm ứng -
Bùa chú của hắn đã bị người ta dùng một lá.
Quán chú trong hai lá bùa kia là một tia linh lực kinh trập và một tia đại thử, hình thành một vòng hoàn chỉnh, linh lực tạo ra từ Tứ Thời Luân Chuyển pháp cực kỳ huyền diệu, một khi vận dụng thì tự thân hắn cũng sẽ có cảm ứng.
Tống Du mở cửa sổ ra, nhìn về một phương hướng.
Có điều bên kia đã không còn động tĩnh gì nữa.
Hơn nữa, bọn họ chỉ dùng một đạo lôi phù, không vận dụng một đạo hỏa phù khác, nói như vậy thì tình huống sẽ không phải là quá nguy cấp.
Hắn đợi một lúc cùng không thấy bọn họ vận dụng đạo thứ hai, có lẽ là đã thành công bắt con yêu ma đó.
Nghĩ lại cũng đúng.
Từ lúc xuống núi đến đây Tống Du đã tu dưỡng ra hai tia linh lực kinh trập, một tia là hắn cảm ngộ được ở nghĩa trang Hủ Châu, một tia khác là lúc ôn lại kí ức ở trên núi Vân Đỉnh cảm giác được, linh lực kinh trập là thứ thích hợp nhất để thúc giục lôi pháp, cho dù là tia linh lực này thì cũng đủ để kích phát lôi pháp, cũng tự mang thêm uy áp của trời đất, cho dù sau khi áp dụng vào bùa chú sẽ bị suy giảm uy lực, nhưng đó cũng không phải là thứ mà yêu quái tầm thường có thể chống đỡ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận