Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 238: Trùng Hợp

Người thường làm sao có thể tìm thấy được tiên ở đây.
Chỉ có thể tìm thấy chính mình ở trong này.
Nhưng cũng chính vị tu sĩ kia tu luyện ở chỗ này, hắn khắc ra vô số tác phẩm trên đá, hắn cũng lưu lại trong linh khí của ngọn núi này và trong các tác phẩm điêu khắc trên đá.
Tống Du lại dường như thấy được hắn.
Nói chính xác hơn, hắn đã thấy linh khí của núi Vân Đỉnh. Phía trong này có ngọn núi này trải qua từng đợt mưa gió động đất, mỗi một lần ngày đêm luân phiên, chẳng qua những thứ đó quá nhiều, cũng quá ngắn, vô số trận xếp thành một mảnh thì rất dễ thấy, nhưng nếu tách riêng từng cái thì lại nhìn không rõ. Trong này vẫn có người leo núi, mỗi người trượt chân rơi từ vách đá, có người hưng thịnh viết nên những bài thơ nổi tiếng trên đỉnh núi, chẳng qua những thứ đó quá nhiều, cũng quá ngắn, cũng không có bị ngọn núi này nhớ kỹ.
Chỉ có một tu sĩ đã tu hành ở đây trăm năm, ngày đêm tiếp xúc với linh khí của núi, hắn chạm khắc đá khắp nơi trên núi, để lại dấu ấn rõ ràng chỉ sau sự xói mòn của mặt trời, mặt trăng, các ngôi sao, gió và mưa trong hàng trăm triệu năm.
Có lẽ là số phận, có lẽ là trùng hợp.
Không biết là do công lao của linh khí hay là công lao của khắc đá, Tống Du cảm giác trong lúc đó như xuyên qua thời gian, liếc mắt thấy hắn.
Vị hòa thượng này đã ở chỗ này mấy trăm năm, ngoại trừ tu hành ra, hắn chỉ làm một việc...
Chạm khắc đá.
Dao nối tiếp dao, đục nối tiếp đục, các hình dáng đứng, ngồi, bay hoặc nhảy múa đều được chạm khắc trên núi Vân Đỉnh. Không biết những thứ này có ý nghĩ gì với hắn, liệu đó có phải là những gì hắn nghĩ trong lòng lúc đó, hay đây là sở thích thường ngày hoặc những hoài niệm của hắn, chỉ biết là khi đó nó còn rõ nét, chẳng qua là gió thổi hàng ngàn năm mới làm thay đổi diện mạo của nó.
Tống Du bèn xem hắn tạc trong này.
Dao nối tiếp dao, đục nối tiếp đục
Leng keng, cheng cheng, gió thổi vụ đá.
Trăm năm trôi qua ngỡ một ngày, mặc kệ gió mưa.
Tiền nhân không vội, hậu thế cũng không gấp.
Từng hình dáng được tạo thành.
Tiếng leng keng nhàm chán suốt trăm năm không ngừng nghỉ, Tống Du dần dần có một cảm giác khác với thế giới vĩnh cửu này và những năm tháng không bao giờ kết thúc, không chỉ ở núi Vân Đỉnh, mà còn ở những ngọn núi sông mà hắn đã đi qua trong một năm kể từ khi xuống núi, không chỉ ở chỗ đạo nhân kia với khắc tượng đá, mà còn ở chính bản thân hắn.
Hình như ngày mai lại lập thu.
Như vậy tính ra, hắn xuống núi đã gần một năm.
Một năm hai mươi tư tiết.
Vừa vặn hai mươi tư linh lực.
Mỗi lần ở trong một cảnh quan khác, mỗi linh khí đều mang theo linh lực của một quang cảnh khác, đồng thời cũng mang lại những cảm xúc tâm trí khác nhau vào thời điểm đó. Lúc này, thể xác và tinh thần được kết nối với thế giới này, những kì diệu cùng tuyệt mỹ trong linh lực và hiểu được cõi lòng được tái hiện trong tâm trí, không chỉ có thể trân trọng những cảm xúc lúc đó mà còn có những cảm giác mới, như thể lại bước đi trên con đường mới. ...
"Con én vừa rồi chắc chắn là do thần tiên biến hình, nếu không ở đây vừa cao lại lạnh như vậy, con én từ đâu đến chứ?"
Thôi Nam Khê không muốn làm phiền vị tiên sinh đang ngồi thiền kia nên chỉ có thể nói chuyện với Tư Nhạc.
Khoé mắt liếc nhìn tiên sinh bên cạnh...
Con mèo tam thể kia còn thoải mái hơn con người, nó đi đến rìa vách đá, ló đầu nhìn về phía xa rồi lại nhìn xuống, như đang thưởng thức phong cảnh, thỉnh thoảng lại ngáp dài và lắc đầu.
"Ai da..."
Thôi Nam Khê thở dài, muốn trò chuyện với vị tu sĩ này một lúc nhưng không thể như ý, đành phải quay đầu nhìn xung quanh, cố gắng tìm một viên đá thích hợp để mang về làm kỷ niệm.
Như thế nào cũng là đá trên núi tiên.
Ít nhiều cũng có hơi của thần tiên.
Sau khi tìm kiếm một lúc, hắn ta đã tìm được một viên thích hợp, hắn vừa cho vào túi, đã thấy con mèo Tam Hoa quay đầu lại từ lúc nào, nhìn hắn không chớp mắt, như thể trên mặt nó có nghi ngờ.
Thôi Nam Khê suy nghĩ một lúc rồi giải thích với nó:
"Ta nghe nói những người đến thăm những ngọn núi nổi tiếng, đặc biệt là những người đến thăm núi tiên, có người sẽ nhặt một viên đá từ trong núi mang về, có thể dùng để ngăn chặn, đuổi tà ma trong nhà... A ta không nghĩ nó giúp ta xua đuổi tà ma khỏi nhà, ta chỉ thấy thú vị nên đem về thu thập thôi."
Nói xong hắn nhìn về phía con mèo.
Chỉ thấy con mèo kia vẫn ngước lên như cũ, nhìn chằm chằm hắn như thể nó không hiểu hắn đã nói cái gì.
"..."
Thôi Nam Khê Lắc đầu.
Có lẽ không biết rằng con mèo này có thể hiểu được lời nói của con người, nó chỉ thông minh có linh tính, còn vị tiên sinh kia thì có khả năng giao tiếp đặc biệt với động vật.
Hắn làm quan nhiều năm, tìm kiếm ẩn sĩ và danh nhân khắp nơi, cũng nghe nói có một số người có năng lực này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận