Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 349: Đi Chơi

"Tam Hoa nương nương đi chơi đi."
"Ông vẫn chưa nấu xong à?"
"Sắp xong rồi."
"Ồ!"
Mèo Tam Hoa tha quả cầu vải bên cạnh lên, sau đó nó xoay đầu chạy ra ngoài, nhanh như một tia chớp.
Khóe miệng Tống Du nở một nụ cười, tiếp tục công việc đang dang dở.
Sau khi rửa sạch trái du, hắn đặt một phần vào trong hộp để ăn sống, một phần thì phủ bột mì lên rồi đem đi hấp, một phần nặn thành viên quả du, một phần phủ thêm bột hồ ở bên trên rồi chiên thành bánh tráng, tốn một ít công sức, nhưng giúp cho cuộc sống có thêm mùi vị.
Sau đó, hắn bảo mèo nhỏ đi mời hàng xóm bên cạnh tới. ...
Chùa Thiên Hải bắt đầu được xây dựng từ triều đại trước, lúc đó vốn định xây chùa ở ven thành, chẳng qua kinh thành của triều đại này đã được mở rộng ra một lần, ranh giới thành trì cũng được mở rộng đến một điểm xa hơn, vị trí chùa Thiên Hải tọa lạc cũng chuyển từ ven thành Trường Kinh trở thành một vùng đất phồn hoa náo nhiệt. Lúc trước, trong chùa trồng rất nhiều cây, bây giờ những cái cây đó đã trở thành cây cổ thụ hàng trăm năm, giúp cho khuôn viên của toàn bộ ngôi chùa tươi tốt rậm rạp, dồi dào sức sống.
Đạo sĩ và mèo sóng vai đi tới.
Còn chưa tới cổng chùa, đã có thể nhìn thấy vô số khách hàng hương đi tới đi lui, cũng có vô số tiểu thương ngửi thấy cơ hội buôn bán ở nơi này, nên bày biện sạp hàng ở trên con đường bên ngoài ngôi chùa để buôn bán hàng hóa, những món hàng này thu hút càng nhiều người đi đến chùa Thiên Hải hoặc đi dạo trên con đường này hơn, vì thế nơi này càng thêm hấp dẫn những tiểu thương tới buôn bán, lặp đi lặp lại như vậy, khiến nơi này giống như hội chùa, cũng đã tạo nên một con đường vô cùng náo nhiệt.
Khó khăn lắm mới có cây cỏ xanh tốt tạo nên cảm giác thanh tịnh, không hề có chút dư thừa nào.
Bước vào cửa lớn của chùa, đập vào mắt chính là một tòa tháp đá và một cây đại thụ tạo bóng mát khắp một khoảng lớn, có rất nhiều người đang ngồi ở dưới đất, dựa lưng vào tháp đá để tránh ánh nắng.
Chùa Thiên Hải ngoài việc rất linh thiêng và có nhiều cao nhân đắc đạo ra, tòa tháp này chính là nơi nổi tiếng nhất.
Mặc dù tòa tháp này nằm ở bên trong chùa Thiên Hải, cũng do chùa Thiên Hải tự bỏ tiền ra xây dựng, nhưng nơi này lại không phải tòa tháp dùng để dâng hương hay cúng bái Phật, mà nó là tháp tích tự, là nơi đốt giấy được viết chữ dùng khi dâng hương.
Mọi người cho rằng chữ viết là vật thiêng liêng và cao quý, chỉ cần là một tờ giấy có viết chữ lên đều sẽ không thể khinh nhờn, vì thế tờ giấy sau khi không cần dùng tới nữa cũng không thể tùy ý vứt bỏ mà phải đốt nó đi, thậm chí ngay cả triều đình cũng đã xây dựng rất nhiều tòa tháp rỗng ruột dùng để đốt giấy. Chùa Thiên Hải vốn là nơi tu hành, tăng nhân trong chùa thường phải sao chép kinh văn, vì vậy cũng đã xây một ngôi tháp tích tự ở trong chùa, dùng làm nơi đốt vàng mã.
Chẳng qua hiện nay, tòa tháp này đã không còn được dùng để đốt vàng mã.
Bởi vì không biết từ tháng nào năm nào, có một hạt cây rơi trên đỉnh tháp, sau đó, hạt giống đâm rễ nảy mầm, mạnh mẽ bén rễ trên đỉnh tháp cách mặt đất vài trượng, nó dần dần phát triển trở nên tươi tốt, hiện tại đã trở thành một cây đại thụ sum suê nằm ở trên đỉnh tháp. Mọi người rất ngạc nhiên bởi hiện tượng này, cũng thán phục sự kiên cường của cái cây đó, vì thế nên không ai đốt giấy trong tháp này nữa để cái cây thoải mái phát triển, thậm chí thỉnh thoảng còn có người dâng hương cầu phúc ở cái cây này, cũng có không ít văn nhân nhã sĩ tới đây thăm thú, lấy cảm hứng ngâm thơ.
Chùa Thiên Hải nói rằng đây là bởi vì Phật Tổ có đức hiếu sinh, tòa tháp này ở bên trong chùa, có Phật Tổ phù hộ, nên cái cây này mới có thể phát triển tươi tốt như vậy.
Không biết lời này là thật hay giả.
Lúc Tống Du dừng bước ở phía dưới ngọn tháp, hắn ngẩng đầu lên xem cũng ngạc nhiên bởi cảnh tượng ấy.
Đây vốn chẳng phải một tòa tháp nhỏ, chiều cao của nó thấp nhất cũng bằng ngôi lầu ba tầng, cái cây kia cũng không phải cây nhỏ, mà ngược lại cành lá sum suê. Rễ cây vừa hay mọc lên ở phía trên đỉnh tháp, ngay hàng thẳng lối, không lệch một phân, trong khi không hề nhìn thấy rễ cây ở phía trên tòa tháp đá xanh kia, giống như cái cây này mọc lên giữa không trung, cách mặt đất cả vài trượng, khiến người ta không khỏi nghi ngờ rằng tại sao cái cây này có thể sống được, và tại sao nó có thể phát triển to lớn như thế.
"Quả là kỳ tích..."
Tống Du không khỏi cảm thán một câu.
Nhìn thấy nó quả là một điều may mắn.
Hắn bỗng cúi đầu xuống nhìn con mèo ở bên cạnh mình.
Mèo con cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
So với hai năm trước, lúc hắn và mèo Tam Hoa cùng đi dạo chùa Thái An, hiện tại, nó đã ung dung hơn trước rất nhiều, mặc dù vẫn còn giữ thói quen nhìn phải liếc trái, trông rất cảnh giác, nhưng đã không còn nhút nhát nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận