Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 713: Phức Tạp

Xương tướng quân có chiến tích xuất sắc lúc ở phương Bắc, có uy tín hơn nhiều so với Phong Đại Nhĩ. Tuy nhiên hắn có tính cách nóng nảy, quen thói giết chóc. Không còn chiến tranh, hàng thường xuyên bức hiếp quỷ binh, bởi vì thế mà cũng chẳng có bao nhiêu con quỷ yêu thích hắn.
Dù sao quy tắc trong quân đội cũng vẫn khác biệt.
Cho dù là Phong Đại Nhĩ hay là Xương tướng quân cũng đều không phải là tướng lĩnh mà bọn chúng đi theo lúc còn sống. Tuy nhiên, dù sao bọn chúng cũng là tướng quân, lúc còn sống cũng rất có uy thế, sau khi chết đi đều sống ở Quy Thành này. Trong số những con quỷ ở đây, trừ con quỷ mặt tròn đồng ý nói ra chuyện của bọn chúng, những con quỷ khác đều không muốn nói.
Mà hai con quỷ kia cũng không phải toàn làm chuyện xấu.
Khoảng cách từ nơi này tới biên giới rất gần, mười mấy năm trước, người Tái Bắc ồ ạt xuôi Nam, thậm chí có lần đã vượt qua Ngôn CHâu, đi vào Hòa CHâu, đá hạ cửa khẩu Bắc Phong Quan, những người chết ở đó không phải đều là người Đại Yến, cũng không phải chỉ người Đại Yến mới có tư cách biến thành quỷ. Trước khi chết, cả hai bên là kẻ thù của nhau, sau khi chết đi, dưới sự thôi thúc của chấp niệm lại càng không hợp nhau.
Quỷ ở Quy Thành không dung được bọn chúng.
Thêm vào đó, hai năm này, 18 bộ thảo nguyên Tái Bắc lại lần nữa đánh xuống phía Nam, nghe nói còn có yêu ma tham gia vào. Lúc trước, thường có tiểu yêu, tiểu quỷ đi qua biên giới thẳng xuống phía Nam, giống như muốn tới Tuyết Nguyên, không ít tiểu quỷ đều bị chặn lại lúc đi qua khu vực lân cận Quy Thành này.
Nói ra quả thực rất phức tạp.
"Tiên sinh..."
Con quỷ mặc áo giáp nhìn Tống Du, thấp thỏm nói.
"Thành Viễn An nằm ngay phía trước."
"Được."
Tống Du cũng đã hiểu được ý của bọn chúng.
Quy Thành này quả thực không cần ai phải dẫn đường, nó nằm ở phía trên thảo nguyên, đi men theo Trường Thành là có thể đi tới. Từ nơi này nhìn ra, Quy Thành quả thực đã không còn cửa thành, ai cũng đều có thể đi vào. Ngẫm lại mấy con quỷ này đã nghe nói về sự tích hàng yêu trừ ma của hắn ở Hòa Nguyên, trong lòng bọn chúng vừa sợ hãi vừa kính trọng, vì thế mới đưa hắn tới đây, nhưng cho dù hắn nói mình tới đây để mở mang kiến thức, cũng khó tránh khỏi có chút xung đột với quỷ ở trong thành này. Bọn chúng cũng sợ những con quỷ khác sẽ có ý kiến với bọn chúng, cảm thấy bọn chúng là kẻ phản bội.
"Các vị đưa tới đây thôi là được, dù sao nơi này cũng không có cổng, là một vùng đất bỏ hoang của quan gia, tại hạ tự mình đi vào là được rồi."
"Vậy nghe theo lời của tiên sinh."
Lúc này, con quỷ mặc áo giáp mới chắp tay nói.
Chúng vừa định rời đi, liền nghe thấy đạo sĩ gọi lại.
"Đợi một lát đã."
"Tiên sinh còn có điều gì căn dặn?"
Chỉ thấy đạo sĩ nhìn chằm chằm bọn chúng không rời mắt.
"Nghe khẩu âm của tướng quân giống như người Dật Châu, trong dáng vẻ của tướng quân lại có hơi quen mặt, không biết lúc còn sống nhà của tướng quân ở nơi nào? Tên họ là gì?"
Con quỷ kia có vẻ như là một giáo úy.
"Bẩm tiên sinh, lúc còn sống, tiểu nhân sống ở Dật Đô, họ Đường tên An."
Quỷ giáo úy trả lời.
"Đường An..."
Gương mặt Tống Du lộ ra ý cười.
Hồi ức của hắn dường như đã trở lại.
"Đúng vậy."
Quỷ hiệu úy nhất thời không hiểu tại sao hắn lại như vậy.
"Tướng quân có điều không biết."
Tống Du nói với hắn.
"Trước khi tại hạ xuống núi từng tu hành ở huyện Linh Tuyền, Dật Châu, nơi dừng chân đầu tiên sau khi xuống núi chính là Dật Đô."
"Vậy... vậy quả là có duyên..."
Quỷ giáo úy nghĩ tới lúc nãy hắn nói "có hơi quen mặt", trái tim lập tức trở nên căng thẳng.
Nếu như hắn có hơi thở, chỉ e cũng sẽ ngừng thở một hồi.
"Có phải tướng quân còn có một người đệ đệ?"
"Ngô đê tên là Đường Trung!"
"Dáng vẻ của tướng quân rất giống hắn."
"Lúc còn nhỏ, mọi người đều nói như vậy!"
Giọng điệu của quỷ giáo úy thay đổi.
"Tiên sinh... tiên sinh từng gặp ngô đệ ở Dật Đô rồi ư?"
"Từng gặp."
"Ngô đệ vẫn khỏe chứ?"
"Tại hạ đã rời khỏi Dật Đô từ 5 năm trước, lúc đó hắn vẫn rất khỏe."
Tống Du nhớ tới người trung niên ở Dật Đô kia, cũng nhớ tới chấp niệm của tàn hồn phụ nhân kia.
Tàn hồn thường ca hát nhảy múa ở trong sân, khúc hát ai oán, điệu múa nhẹ nhàng, dùng phương pháp đó để ngóng chờ phu quân mình trở về, đó là hồi ức ấn tượng nhất của Tống Du khi ở Dật Đô.
Mặc dù Đường Trung kio rất muốn nhờ sự trợ giúp của Tống Du để tiêu diệt chấp niệm của tàn hồn chị dâu mình, lại muốn chiếm nhà cửa của anh trai và chị dâu mình làm của riêng, tuy nhiên Tống Du không đáp ứng nguyện vọng này của hắn, cuối cùng hắn dường như cũng đã từ bỏ.
Còn về tại sao người này...
Lòng người phức tạp, một nghìn con người có một nghin gương mặt, chuyện trên đời cũng phức tạp, Tống Du cũng không muốn đánh giá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận