Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 723: Thú Vị

Cho dù là lúc trước, khi chuyện con người chết đi biến thành quỷ vẫn không xảy ra thường xuyên, nếu như người ta nằm mơ thấy bạn bè người thân của mình chịu đói chịu rét, mặc dù phần lớn việc này đều không liên quan tới quỷ hồn, nhưng mọi người vẫn sẽ đốt chút giấy áo vàng mã.
Huống chi tình cảm mẹ con sâu đậm, đã vậy lại còn mơ thấy chuyện như thế.
Tuổi tác Lâm Nhạc còn nhỏ, suy nghĩ đơn giản, hắn giống như không cảm nhận được điều gì cả, chỉ muốn đi lên phía trước chơi đùa, còn cười hi hi nói với Tống Du.
"Tiên sinh có muốn ra nhảy không? Không cần biết nhảy, ra nhảy lung tung với mọi người là được, rất thú vị."
"Không đi."
"Tam Hoa nương nương có muốn đi không."
"Không đi."
Giọng điệu của nó giống hệt đạo sĩ, chỉ là giọng nói của nó trong trẻo, non nớt hơn rất nhiều.
"Vậy ta đi đây."
"Được."
"Được."
Hai giọng nói một trước một sau vang lên.
Thiếu niên bèn đi lên phía trước, hắn rất tự nhiên hoà vào đám đông, gương mặt tràn ngập nụ cười nhảy múa ca hát với mọi người.
Tống Du chỉ ngồi im không nhúc nhích, nhìn chằm chằm đống lửa ở phía trước, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tam Hoa nương nương cũng ngồi im không nhúc nhích, lúc đầu trông nó giống hệt như hắn, nhìn lên đống lửa ở phía trước, thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu nhìn hắn một cái, mục đích là để quan sát xem hắn đang nhìn gì, để nó cũng nhìn theo như hắn, tuy nhiên không bao lâu sau nó liền nhàm chán xoay người dựa lưng vào đạo sĩ đang ngồi im, chơi đùa với các ngón tay của mình.
Các nhạc cụ âm nhạc cùng nhau vang lên trên hội thảo nguyên, tạo nên một âm thanh vừa tự nhiên, chất phác lại tràn ngập sự nhiệt tình, tiết tấu giai điệu rất nhanh, mọi người cùng hát vang khúc ca bằng chất giọng giản dị, phần lớn các bài hát đều là ca ngợi sinh mệnh và trời đất, ca ngợi tình yêu và những điều tốt đẹp. Thỉnh thoảng, trong đám người lại có một đại hán gương mặt đen nhánh nhưng am hiểu ca hát bước ra, hắn vươn cổ họng cất lên giọng hát vừa to rõ vừa kỳ lạ, giọng hát quanh quẩn trên bầu trời đêm bao la cổ kính của hội thảo nguyên. Mỗi lúc như vậy, hầu như tất cả mọi người đều nở nụ cười rạng rỡ nhìn về phía hắn, ngay cả Tam Hoa nương nương trông như đang vô cùng bận rộn cũng nghiêng đầu nhìn sang xem thứ gì đang kêu lên. Từng đôi mắt phản chiếu ánh lửa vô cùng sáng rực, đại hán thảo nguyên vốn trông thô lỗ lúc này cũng trở thành người hấp dẫn nhất.
Ngọn lửa bùng cháy hừng hực, thỉnh thoảng lại kêu đôm đốp một tiếng, nổ thành vô số đốm lửa, giống như đang làm nền cho bầu không khí lúc này.
Tống Du vứt bỏ mọi tạp niệm, yên tĩnh thưởng thức.
Ngay lúc này, một vị quan trẻ tuổi lặng lẽ đi tới phía sau Tống Du.
"Tiên sinh..."
Lúc này, cả đạo sĩ và nữ đồng đều quay đầu nhìn sang.
Lâm Thường cũng quay đầu nhìn theo.
Nhìn thấy là quan trị an quản lý Đa Đạt do triều đình Đại Yên phái tới, hắn không khỏi có hơi ngạc nhiên.
Tuy nhiên, vị quan trẻ tuổi này rất khách sáo, hắn gật đầu mỉm cười, sau đó nói với đạo sĩ.
"Có thể nói vài lời với tiên sinh chăng?"
"Đương nhiên có thể."
Tống Du gật đầu, sau đó nói với Lâm Thường.
"Lúc trước, tại hạ đã từng gặp Hàn đại nhân ở trong doanh địa, ta rời đi trước nói chuyện với Hàn đại nhân."
"Tiên sinh cứ tự nhiên."
"Được."
Lúc này, Tống Du mới đứng lên đi theo vị quan trẻ tuổi.
Tiểu nữ đồng ở bên cạnh xoay người sang nhìn hắn chằm chằm, rồi nó lại xoay đầu nhìn đám lửa, lại nhìn Lâm Thường, sau đó nó giang tay ra duỗi người một cái, cũng đi theo sau hắn.
Lúc này, dường như tất cả mọi người đều đang vây quanh đống lửa. Trong doanh địa, trừ phường trộm cắp và những cặp nam nữ yêu đương vụng trộm ra, hầu như không có bất cứ ai nên rất yên tĩnh, tuỳ ý tìm một chỗ cũng có thể nói chuyện bí mật.
Vị quan trẻ tuổi đứng bên cạnh một chiếc lều vải, đối diện đạo sĩ là một tiểu nữ đồng mặc y phục ba màu đang kéo góc áo của đạo sĩ.
Vị quan trẻ tuổi khách sáo hỏi.
"Tiên sinh trở về từ Quy Thành ở phía Bắc à?"
"Mới trở về hôm nay."
"Tiên sinh đi vào ban ngày hay là ban đêm?"
"Đi vào ban đêm, sáng hôm sau thì rời đi."
"Có nhìn thấy những con quỷ kia không?"
"Đương nhiên có thấy."
Vị quan trẻ tuổi vừa ngạc nhiên vừa tò mò nhìn hắn.
"Trong lòng Hàn đại nhân có dân chúng."
Tống Du bật cười, khen hắn một câu, sau đó mới nói.
"Tại ha đã điều tra rõ, những con quỷ sống trong Quy Thành làm hại dân chúng đều đã bỏ chạy, chỉ còn lại những anh linh chết trận ở phía Bắc."
"Sao Hàn mỗ có thể không biết bọn hắn đều là anh linh của phía Bắc chứ, chỉ là dù sao quỷ cũng vẫn là quỷ, người quỷ không chung đường, có đôi khi dù quỷ không có lòng hại người nhưng vẫn làm ra chuyện hại người."
"Hay cho một câu quỷ không có lòng hại người nhưng vẫn làm ra chuyện hại người."
Tống Du cười nói.
"Nói ra, ta và Tam Hoa nương nương cũng đang định đi tìm Hàn đại nhân, vậy mà Hàn đại nhân lại tới tìm chúng ta trước."
"Ồ? Mời tiên sinh nói trước!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận