Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 540: Trùng Hợp

"Đúng lúc ta cũng ra ngoài, trùng hợp cũng phải rời khỏi thành, đi thôi, ta tiễn các ngươi một đoạn đường."
"Được rồi."
Hai người một ngựa và một con mèo đi trên con đường ra khỏi thành. Lúc này trời đã sáng hẳn, các cửa hàng hai bên đường lục tục mở cửa, những người bán hàng rong cũng vào thành bày sạp hàng. Tống Du đi qua phố Liễu Thụ, thỉnh thoảng có chủ tiệm và người bán hàng rong thấy hắn dắt theo ngựa và bọc hành lý, trên tay còn cầm một cây tre, thế là tò mò mở lời chào hỏi hắn, cũng không quên hỏi hắn định đi đâu.
Tống Du kiên nhẫn trả lời từng người một. Trong chốc lát hắn hơi choáng váng một lúc, hóa ra trong một năm hắn ở Trường Kinh đã có rất nhiều người biết đến hắn.
Đi bộ qua đường Liễu Thụ, hướng thẳng đến con đường rời khỏi thành. Trên đường đi vẫn có không ít người để mắt tới hắn. Một vài người cho rằng việc một đạo nhân mang theo một con mèo và một con ngựa mà không có dây cương hơi kỳ lạ một chút. Một vài người khác đã từng nghe truyền thuyết về một đạo nhân đồng hành cùng con mèo Tam Hoa và một ngựa đỏ thẫm từ miệng một ai khác, nhưng trong chốc lát họ không thể xác định chắc chắn liệu vị đạo nhân này có phải là đạo nhân trong truyền thuyết hay không, hoặc là không nhớ nổi đã từng nghe qua câu chuyện này ở đâu.
Nhóm người chậm rãi ra khỏi thành. Trường Kinh sầm uất, bên ngoài thành vẫn là cảnh tượng như trước, dòng người qua lại như dệt kim, còn có rất nhiều xe ngựa qua lại, lắm lúc còn bắt gặp các đội buôn xếp thành một hàng dài.
"Ngươi có từng nghĩ đến khi nào sẽ quay trở lại đây lần nữa không?"
Ngô nữ hiệp lên tiếng hỏi.
"Vẫn không xác định được."
Tống Du lắc đầu, chuyện này phải xem đám yêu ma quỷ quái phương bắc có nhiệt tình hay không.
"Có thể là mấy năm, có thể là mười năm, nhưng nhất định chúng ta sẽ quay lại."
"Ách..."
Ngô nữ hiệp chẹp miệng đáp lại.
Tống Du mỉm cười với nàng, nói thêm:
"Chờ lần sau chúng ta gặp lại, ngươi sẽ là lão bằng hữu của ta rồi."
"Phải, lão bằng hữu."
Ngô nữ hiệp cũng nhoẻn miệng cười. Lần trước nàng gặp hắn là vào mùa xuân năm Minh Đức thứ hai. Đến bây giờ đã là mùa xuân năm Minh Đức thứ năm. Đã ba năm trôi qua. Năm ngoái bọn họ gặp nhau ở Trường Kinh, coi như là bạn cũ, hoặc người quen cũ, nếu vài năm sau gặp lại, đương nhiên nên coi nhau là lão hữu mới phải. Tuy nhiên tiền đề vẫn là bọn họ phải gặp lại nhau.
Lần chia tay này, hôm nay ly biệt ở đây nhưng không biết lần sau có thể gặp lại hay không cũng là chuyện bình thường ở thời đại này, Tống Du và Ngô nữ hiệp không biết mình có quen với chuyện này hay chưa, dẫu sao thì chuyện đời cũng không quan tâm các ngươi đã quen với chia ly hay chưa, nên đối xử với nhau như thế nào, hay là nên đối xử với đối phương như thế nào. Suy cho cùng bọn họ chỉ có thể cố gắng hết sức mình và tuân theo số mệnh.
"Tại hạ sẽ xuống núi vào cuối mùa hạ đầu mùa thu năm Minh Đức đầu tiên trong thời hạn hai mươi năm tới. Vào cuối mùa hạ đầu mùa thu hai mươi năm sau, có lẽ tại hạ sẽ trở lại đây nhìn ngắm một lát."
Tống Du bắt chuyện với nàng trước.
"Ta chỉ nói với nữ hiệp một lần thôi, tại hạ xuất thân từ Phục Long Quan ở núi Âm Dương, huyện Linh Tuyền, Dật Châu. Nếu sau này nữ hiệp trờ về Dật Châu thì có thể đến thăm ta. Nếu không tìm được đạo quan trên núi tức là tại hạ còn chưa quay về."
"Đã nhớ kỹ."
Ngô nữ hiệp gật đầu, thấy bên đường lúc này vừa khéo có rất ít người đi lại, tiến lên trước mấy bước nói với hắn:
"Cũng xin ngươi hãy ghi nhớ những chuyện này."
"Xin kính cẩn lắng nghe."
"Ta vốn không phải họ Ngô, họ gốc là Nguyễn, tên ta là Nguyễn Trinh."
Ngô nữ hiệp nói:
"Nhưng ta cũng không lừa gạt ngươi, Ngô Sở Vi là tên do chưởng môn đặt cho ta và nó cũng đã đi theo ta hơn hai mươi năm."
"Tại hạ sẽ nhớ kỹ."
Tống Du trịnh trọng gật đầu, tiếp tục bước đi về phía trước, ngay sau đó lại hỏi.
"Nhưng tại sao nữ hiệp phải che giấu tên họ của mình?"
"..."
Ngô nữ hiệp liếc hắn một cái, nàng mím môi đi thêm vài bước mới đáp lại:
"Không biết ngươi còn nhớ Thư Nhất Phàm không?"
"Còn nhớ."
"Hoàn cảnh của ta cũng gần giống như hắn."
Ngô nữ hiệp nhẹ giọng nói:
"Cha ta đã từng là Lại bộ thượng thư Nguyễn Trường Tinh, hai mươi năm trước ông đã bị gian thần triều đình hãm hại khiến bị bãi chức quan. Trên đường cáo lão về quê, hừ, bọn hắn nói nhà ta bị đạo tặc ven đường cướp bóc, nhưng ngoại trừ ta may mắn trốn thoát thì không một ai thoát khỏi kiếp nạn này. Đến tận hôm nay ta vẫn không biết kẻ thù diệt tộc của mình là ai?"
"Hóa ra là như vậy."
Tống Du đã hiểu nhưng cũng không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.
Mọi thứ đều đã được giải thích.
Từ nhỏ nàng đã chăm chỉ luyện võ, mang thân phận nữ tử nhưng vượt qua vô số nam nhân trong giang hồ, sau khi học tập thành tài, nàng kiên quyết rời khỏi sư môn đến Trường Kinh, một bên thu thập tình báo, làm nhiệm vụ điều tra các phe phái thế lưc khác nhau theo lệnh các quý nhân. Một bên nàng lợi dụng mạng lưới quan hệ của quý nhân nhằm điều tra bí ẩn diệt tộc năm xưa, bình thường phần lớn số tiền kiếm được đều dùng cho những mục đích này, kế hoạch hai mươi năm thật sự không dễ dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận