Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 158: Đây Cũng Là Điều Bình Thường

"Mặc dù Dật Châu cũng rất tốt, nhưng bầu trời nơi này quả thực quá nhỏ, hơn nữa ta đã sống ở Dật Châu hơn 23 năm rồi, Dật Châu không phải không tốt, chẳng qua ta chỉ là cảm thấy tẻ nhạt mà thôi. Dù muốn làm nên tên tuổi hay tích luỹ kiến thức, cũng nên rời khỏi Dật Chậu xông pha một lần."
"Túc hạ có chí hướng thật cao xa."
"Còn chưa tới mức đó."
"Đồng môn của túc hạ cũng đi cùng à?"
"Bọn họ không đi, chỉ có ta đi một mình."
"Một đường đi thẳng tới Trường Kinh à?"
"Đúng vậy, nếu trên đường gặp được điều gì thú vị, hoặc là gặp được những môn phái giao hảo hoặc có mâu thuẫn với phái Tây Sơn ta, ta không thể không tới bái phỏng bọn họ."
Ngô nữ hiệp cười một tiếng.
"Dương Châu Dương Đô cũng rất tốt."
"Đúng là rất tốt, nhưng Trường Kinh vẫn tốt hơn."
Tống Du thấy nàng đã quyết tâm sẽ đi tới Trường Kinh cho bằng được.
Đây cũng là điều bình thường.
Vì Đại Yến hiện rất giàu mạnh, không phải người dân của một quốc gia đứng trên đỉnh thế giới thì rất khó có thể hiểu được sự giàu mạnh này. Sự phồn vinh của Đại Yến không chỉ đơn giản nằm ở các lĩnh vực quân sự, kinh tế, mà còn đứng đầu thế giới trên các phương diện như văn hoá, dân sinh. Rất nhiều chính sách của Đại Yến đều sẽ ảnh hưởng đến toàn thế giới, ngoài ra không ít xu hướng bắt nguồn từ quốc gia này đều được các quốc gia khác nối gót theo. Dù ở Đại Yến hiện vẫn còn rất nhiều người ăn không đủ no, nhưng nếu so sánh với người dân ở các quốc gia khác lúc bấy giờ, bọn họ vẫn có thể đứng thẳng lưng kiêu ngạo.
Kinh đô của một đất nước giàu mạnh, đồng thời cũng là thành thị phồn thịnh nhất, lớn nhất trên toàn thế giới của thời đại này, không còn nghi ngờ gì nữa Trường Kinh chính là đại diện cho nền văn minh đỉnh cao, đây chính là miền đất hứa trong suy nghĩ của rất nhiều người.
Đặc biệt, đây không chỉ là suy nghĩ riêng của người dân Đại Yến, thậm chí còn bao gồm rất nhiều người đến từ các đất nước, khu vực khác nhau.
Tất cả người dân trên thế giới này đều đổ dồn về nơi này.
Có người vượt ngàn dặm mà tới, tìm đến thiên triều thượng quốc trong miệng của các thương nhân. Thậm chí có người vốn là vương tử của nước khác, tới Trường Kinh rồi liền không muốn rời khỏi nữa. Ngay cả yêu quái cũng tụ tập đến nơi này, đến cả Tống Du cũng rất muốn đến chiêm ngưỡng vẻ đẹp thịnh vượng và nền văn minh đỉnh cao Trường Kinh, mảnh đất đại diện cho cả thời đại.
"Nếu người cũng muốn tới Trường Kinh..."
Ngô nữ hiệp lại tiếp tục ăn.
"Vậy nói không chừng chúng ta có thể gặp lại nhau ở Trường Kinh."
"Túc hạ có cố nhân ở Trường Kinh chăng?"
"Không có."
"Vậy ta sẽ là cố nhân đầu tiên của túc hạ ở Trường Kinh."
"Cũng đúng."
Ngô nữ hiệp nháy mắt hai cái.
"Ta vốn không có cảm giác gì cả, ngươi nói như thế, ta bỗng nhiên cảm thấy rất kỳ diệu."
"Có lẽ vậy."
"Ngươi đi từ đâu tới Trường Kinh?"
"Đi Bình Châu trước."
"Cứ thế mà đi à?"
Ngô nữ hiệp lấy khúc xương vẽ một đường trong không khí.
"Đúng vậy."
"Rất lòng vòng."
Ngô nữ hiệp suy nghĩ một lát mới nói tiếp.
"Chẳng qua hành trình của ta cũng rất chậm, hơn nữa có lẽ ta sẽ phải ở lại Trường Kinh một khoảng thời gian rất dài..."
"Bao lâu?"
"Làm xong những việc mà ta muốn làm."
"Như vậy à..."
"Ta thấy..."
Nói xong, bàn tay cầm xương của nàng bỗng nhiên khựng lại.
Tống Du không hề cảm thấy kinh ngạc, cũng không nhìn nàng, hắn chỉ cầm đũa gắp một miếng củ cải vào trong bát, nhìn về phía mèo Tam Hoa ở bên cạnh, sau đó gắp cho nó một miếng sườn có nhiều thịt.
"Là thế này."
Giọng nữ bỗng nhiên vang lên.
"Sau khi tới Trường Kinh, vì ta không có chỗ dựa hay người quen thân thiết gì ở đó, thời gian đầu có lẽ ta cũng không tìm được việc gì làm, vì vậy chắc chắn sẽ rất rảnh rỗi. Mỗi ngày, lúc hoàng hôn, ta sẽ đi tản bộ ở cổng Tây Thành, nếu ngươi đến sau ta một tháng, ngươi sẽ có thể tìm được ta, một tháng sau, ta sẽ chỉ đi vào vào mỗi mùng 1 hàng tháng thôi, ngươi nhớ phải đến Trường Kinh vào mùng 1 trước khi trời tối."
Tống Du nghe được lời này của nàng không khỏi cảm thấy sững sờ.
"Mỗi ngày đều tới à..."
"Ngươi nghĩ gì thế? Chỉ tháng đầu tiên thôi, về sau ta chỉ đi vào mùng 1 hàng tháng thôi."
"Mùng 1 hàng tháng đều đi à..."
"Một năm ta cũng chỉ đi hai mươi ba ngày mà thôi. Mỗi ngày cũng chỉ đi một vòng, dù gì chúng ta cũng là những người xông pha giang hồ, ngày nào cũng đều di chuyển ở bên ngoài."
"..."
Tống Du không nhịn được mà cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
Cũng chỉ có ở thời đại này mới có người bỏ ra cả một tháng để chờ một người bạn? Ở đời sau, nhiều người chỉ chờ 1 tiếng thôi cũng đã cảm thấy không còn kiên nhẫn nữa.
Tính ra, hắn và vị nữ hiệp ở trước mặt này cũng không tính là có giao tình thâm sâu gì, chỉ là hai người tương đối có duyên mà thôi, nhưng cả hai đều cảm thấy đối phương đều là người biết giữ chữ tín hiếm có trên đời, ngoài ra, Tống Du cũng cảm thấy nàng rất thú vị, ở thời đại này rất khó tìm thấy một người như vậy, lúc tiếp xúc với nàng, hắn cảm thấy rất thoải mái, vì vậy hắn mới vui vẻ kết giao bằng hữu với nàng, còn nàng có cảm nhận thế nào về hắn, hắn cũng không rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận