Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 142: Coi Nhẹ Bản Thân

"Không phải do tiên sinh!"
Chàng thiếu niên sợ hắn hiểu lầm liền vội vàng giải thích:
"Đó là do bản chất con người ta, từ nhỏ ta đã nhút nhát, vô dụng, cũng không dám nói chuyện với người khác, mặc dù tổ tông đã hạ lệnh, nhưng ta..."
Chàng thiếu niên mới nói được nửa chừng đã ngập ngừng.
Tống Du lại cười thêm hai tiếng, biểu lộ chút dáng vẻ ôn nhu dễ gần, cố gắng xoa dịu sự khẩn trương để hắn có thể nói tiếp, thế nhưng thấy trên mặt hắn tràn đầy sự lúng túng và sợ sệt, thân thể không ngừng run rẩy, trong sự sợ hãi ấy có mười phần hổ thẹn, liền thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:
"Lời này của túc hạ, tại hạ không đồng tình. Cho dù túc hạ không thích giao lưu với người khác, chẳng qua cũng chỉ là sở thích đặc biệt của bản thân, chỉ có như vậy, làm sao lại nói là vô dụng được?"
"Hả?"
Chàng thiếu niên không khỏi trộm nhìn sang hắn, lại cảm thấy vị tiên sinh này ngoài sự ôn hòa ra còn khá nghiêm túc.
"Tiên sinh không cảm thấy ta kỳ quái sao?"
"Chỗ nào chứ. Trên thế gian này có rất nhiều loại người, mỗi người lại mang một tính cách riêng, một cuộc đời riêng, ta nghĩ yêu ma quỷ quái cũng giống như vậy."
Tống Du nói:
"Dù thế nào cũng đừng coi nhẹ bản thân mình."
"..."
Tiểu yêu quái kinh ngạc.
Thực ra cũng không hoàn toàn là tự ti, mà do từ nhỏ tổ tông đã nói như vậy. Nếu như không dám nói chuyện với người khác, không dám giao lưu với người khác, thì chính là một kẻ hèn nhát, vô dụng. Mọi người ai cũng cho là như vậy.
Ngược lại, những gì vị tiên sinh này vừa nói...
Mới là kỳ lạ, chưa từng nghe qua.
"Túc hạ..."
"A? A, thất lễ rồi."
"Không có gì."
Tống Du nói xong liền nhìn hắn.
Không ngờ chàng thiếu niên này cũng đứng im tại chỗ, nhưng ánh mắt lại không biết nên nhìn vào đâu, tay không biết đặt chỗ nào, ngay cả chân cũng không biết nên đứng hay làm gì, một bộ dáng lúng túng, vô cùng khó xử.
Trong đình trở nên yên tĩnh.
Tống Du đợi một lúc rồi bất lực nói:
"Túc hạ theo lệnh của Yến Tiên đặc biệt đến đây tìm ta, không có lời nào muón nói với ta sao?"
"A, hả!"
Chàng thiếu niên lúc này mới nhớ tới, vội vàng cúi đầu trước Tống Du mà nói:
"Tổ tông muốn mời tiên sinh đến nhà một chuyến."
"Vào thời gian nào?"
"Bây giờ..."
Chàng thiếu nhiên lặng lẽ liếc nhìn Tống Du:
"Có được không?"
"Tại hạ cũng muốn sớm được nhìn thấy phong thái của Yến Tiên."
Tống Du lộ vẻ tiếc nuối, chỉ tay về phía trước:
"Đáng tiếc bây giờ là đại hội Liễu Giang rồi."
"Vậy... ngày mai thì sao?"
"Không phải là ta bất kính với Yến Tiên, nhưng túc hạ cũng biết rồi đấy, ngày mai là thời điểm đặc sắc nhất của đại hội Liễu Giang."
Tống Du áy náy nói:
"Vừa đúng lúc tại hạ đã có hẹn trước với một người quen, ngày mai muốn cùng nhau đi xem các anh hùng tỉ thí tại đại hội."
"Không sao không sao..."
"Không biết tối nay thì sao?"
"Được, được!"
"Tốt."
"Vậy..."
"Một lời đã định."
"Trước khi hoàng hôn buông xuống, ta liền tới tìm tiên sinh."
"Ta ở chỗ này đợi ngài."
"Cái đó..."
"Đúng rồi."
"Tiên sinh còn gì muốn hỏi?"
"Có chuyện này muốn hỏi túc hạ."
Chàng thiếu niên chỉ nhìn thấy vị tiên sinh này mỉm cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phía sau mình, trong mắt như có ánh sáng:
"Phong cảnh ở trên trời hay là ở dưới trần gian đẹp hơn?"
"Cái này..."
Chàng thiếu niên sững sờ:
"Ta không biết..."
"Vậy thôi bỏ đi."
"Ta..."
"Không sao cả."
Tống Du lộ vẻ ôn hòa:
"Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi."
"Vậy..."
"Túc hạ đi thong thả."
"Bùm..."
Khói bụi nổ tung, một bóng đen trắng lao thẳng lên bầu trời như sợ bị ai đó đuổi kịp, bay ngày càng xa dần rồi hòa vào cùng với mây trời, biến mất.
Tống Du lắc đầu, cũng không ngạc nhiên.
Cùng là con người, còn thiên biến vạn hóa, huống chi nhiều loại yêu ma như vậy, dáng vẻ, tính cách khác lạ cũng là chuyện bình thường.
Chi bằng ngồi xuống, tiếp tục xem đại hội Liễu Giang.
Hôm nay trời trong xanh, người tham dự tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, đi lên so tài cũng phấn khích hơn một chút. Khi tất cả mọi người đều hội tụ bên dưới Yến Tiên Đài, ồn ào náo nhiệt, tiếng hò hét cứ thế vang dội, chỉ có Tống Du ở trong đình phía trên sườn núi, nhìn việc quan trọng trong giang hồ hồi lâu lại nhìn đến trời xanh mây trắng gió nhẹ. ...
Có câu nói như này:
Chỉ những nơi có đường sá mới thuộc quyền quyển soát của triều đình.
Lời này cũng không khác mấy.
Đầu năm nay quả thực chính là như vậy. Đại Yến từ đông sang tây dài mười tám ngàn dặm, nam bắc cũng có hơn vạn dặm, nhìn thì có vẻ là một lãnh thổ rộng lớn nhưng thực ra chỉ có một phần nhỏ thuộc về triều đình, một khi đã xa thành thị, xa những con đường do triều đình xây dựng, quyền kiểm soát và sự ảnh hưởng của triều đình cũng không còn quá lớn.
Càng xa càng thấp.
Ngoài huyện An Thanh, còn có đường lớn nhỏ, ngoài đường chính còn có rất nhiều lối đi đan xen dẫn đến các thôn lớn nhỏ, mỗi thôn đều có đồng ruộng riêng biệt. Ngoại trừ những thứ này, An Thanh còn có mười vạn rừng núi.
Đây cũng là nơi mọi người rất khó đến được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận