Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 764: Tiêu Trừ Tai Họa Của Con Người

"Tại hạ có thể thi pháp khiến cho nó yên ổn lại, còn về việc lấy nó ra, vẫn cần nhờ tới một vị cao nhân ở trong quân giúp đỡ."
"Không biết vị cao nhân nào ở trong quân lại có bản lĩnh này?"
"Sư môn của tại hạ có một bảo vật do tiên sư để lại, tên là dây leo Khứ Tai, tác dụng lớn nhất của nó là tiêu trừ tai họa của con người."
Tống Du nói với hắn.
"Đáng tiếc sư môn ta cách nơi này hàng ngàn dặm đường."
"Thì ra là như vậy."
Trương quân sư lập tức hiểu ra, hắn lập tức xoay người hô lên với người bên ngoài.
"Mau mời Tưởng tiên sinh của Kỳ Nhân Doanh tới đây!"
"Vâng!"
Lập tức có người tuân lệnh rời đi.
Tống Du lập tức thu hồi tầm mắt, nhìn sang mấy vị tướng quân ở trong phòng.
Sau đó, hắn dặn binh sĩ đắp chăn lại cho các vị tướng quân, rồi hắn lại thi pháp vẫy ra một luồng ánh sáng, ánh sáng lập tức đi vào bên trong khối sưng trên lưng các vị quân tướng.
Chỉ nghe thấy những tiếng rên rỉ vang lên.
Các vị tướng quân vốn chỉ cảm thấy trên lưng nóng rát, từng cơn đau dâng lên, bỗng nhiên có một cảm giác lạnh buốt giống như có người bỗng nhiên đặt một khối băng lên vị trí bị lửa thiêu, cảm giác thoải mái như vậy khiến bọn hắn không nhịn được kêu lên.
Không bao lâu sau, Tưởng Đại Đỗ còn đang buồn ngủ đi theo binh sĩ bước vào bên trong.
"Trương quân sư, ồ, Tống tiên sinh cũng ở đây à, không biết có chuyện gấp gì cần dùng tới ta?"
"Cần nhờ người thi triển pháp thuật thần thông đi lấy một thứ."
Trương quân sư nói với hắn.
"Không biết hôm nay chiếc rương báu của Tưởng tiên sinh có thời gian không?"
"Đi đâu? Lấy thứ gì?"
Tưởng Đại Đỗ lập tức tỉnh táo, nghi ngờ hỏi.
Trương quân sư bèn quay đầu nhìn sang Tống Du.
Tưởng Đại Đỗ cũng theo tầm mắt của hắn nhìn sang Tống Du.
"Không biết Tưởng tiên sinh đã từng tới Dật Châu chưa? Huyện Linh Tuyền, Chuyết Quận, Dật Châu."
Tống Du hỏi hắn.
"Bản lĩnh cả đời này của tiểu nhân là ăn uống, có lúc buổi tối nhàm chán, thường dùng thần hồn đi dạo khắp nơi để quan sát sơ qua, cũng coi như quen đường quen nẻo. Tiểu nhân không dám nói mình đã đi hết 1800 huyện của Đại Yến, nhưng cũng đã đi được hầu hết, đương nhiên cũng đã từng đi tới Linh Tuyền, Chuyết Quận trong lời của tiên sinh."
Tưởng Đại Đỗ nhếch miệng cười.
"Chỉ là tiểu nhân chỉ mới đi ngang qua, nếu tiên sinh có yêu cầu đi tới nơi nào xa xôi phức tạp, chỉ e tiểu nhân không làm được. Tiểu nhân phải chọn một thời điểm để đi tới đó một chuyến mới được. Nếu như tiên sinh cần gấp, hãy nói ra tuyến đường rõ ràng, cụ thể cho ta."
"Tới huyện Linh Tuyền, Chuyết Quận, đi men theo quan đạo về hướng Đông Nam, vừa hay đi ngang qua 9 con khỉ đất, rẽ phải vào con đường nhỏ, đi thêm 2 dặm sẽ có một thôn nhỏ, đi qua thôn, dọc theo con suối sẽ tới núi Âm Dương. Trên núi có một đạo quan, tên là Phục Long Quan."
Tống Du biết hắn có bản lĩnh di chuyển thần kỳ, nên không tiện hỏi đường, vì thế chỉ đường cho hắn rất kỹ.
"Nhờ Tưởng tiên sinh đi một chuyến."
"Tiểu nhân đã nhớ, nhưng phải đợi tới tối nay mới đi được."
Tưởng Đại Đỗ nói.
"Đường đi tới Chuyết Quận, Dật Châu mấy mấy ngàn dặm. Trời vừa tối, tại hạ sẽ lên đường ngay, liều mạng chạy, không đi nhầm đường thì mới có thể tới kịp. Ban ngày tìm một khu rừng trúc nghỉ ngờ, ước chừng sáng sớm ngày mốt sẽ có thể quay về."
"Không cần chờ tới tối, tại hạ sẽ đưa cho Tưởng tiên sinh một luồng linh lực, giúp tiên sinh có thể đi lại vào ban ngày mà không bị ánh nắng và thời tiết nóng bức làm bị thường."
"Thật ư?"
"Không dám nói dối."
Tống Du ngừng lại một lát.
"Tuy nhiên, khi Tưởng tiên sinh đi tới núi Âm Dương, nếu không tìm thấy đạo quan có thể hét lớn lên gọi tên ta, nói rằng là ta mời ngươi tới. Khi tới đạo quan, mong Tưởng tiên sinh phải thật cẩn thận, chờ làm chuyện lỗ mãng."
"Tiên sinh yên tâm."
Tưởng Đại Đỗ nhếch miệng cười.
"Dù sao đó cũng là sư môn của Tống tiên sinh, đương nhiên tiểu nhân không dám thất lễ."
"Làm khó Tưởng tiên sinh rồi."
Chủ yếu là bởi vì Tống Du cảm thấy tính cách của sư phụ mình không tốt, nóng nảy cáu kỉnh, ghét nhất là bị người khác làm phiền, cũng không biết lúc này nàng đang làm gì. Tưởng tiên sinh dùng thần lực đi tới đó, với tính cách tùy tiện giống như Hình Ngũ, giống như quỷ không có tính người của sư phụ hắn, nếu như người nào chọc cho lão đạo nhà hắn cảm thấy không vui, người đó sẽ bị xem là âm hồn làm ầm ĩ, há chẳng phải còn chưa kịp ngáp lấy một cái.
"Thế nhưng khi tiểu nhân thì tới đó thì nên mở lời ra sao?"
"Nói rằng ta muốn lấy 300 hạt giống dây leo Khứ Tai, phá yêu pháp để cứu người."
Tống Du nói với hắn.
"Nhờ mọi người lúc rương quý xuất hiện, bỏ 300 hạt giống Khứ Tai... hạt giống Khứ Tai vào trong rương."
Tưởng Đại Đỗ bổ sung lời hắn, sợ nói sai, hắn còn cố ý lặp lại chữ hạt giống Khứ Tai thêm lần nữa.
"Đúng vậy, mong Tưởng tiên sinh ghi nhớ, không được nói chuyện ngạo mạn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận