Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 340: Âm Thanh Thiên Nhiên

Hoặc là giống như trong lời đồn, nàng đã dùng một phương pháp khác.
Tống Du bình tĩnh nhìn nàng chằm chằm.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, nâng tấm rèm trắng ở trên lầu lên, cả tấm rèm ở phía trước và những tấm rèm khắp xung quanh, thậm chí còn mang theo vài hạt mưa phùn đi vào bên trong, đánh lên mặt của đạo nhân, có cảm giác hơi lành lạnh.
Nữ tử hành lễ với mọi người, bắt đầu đánh đàn.
Đầu ngón tay của nàng vừa lướt, âm thanh bất ngờ vang lên.
Tiếng đàn của nàng rất hay, giống như dòng nước chảy xuôi mà tới, không hề vội vã chút nào, lúc bắt đầu, tiếng đàn tự nhiên và nhàn nhã, nhưng mỗi một tiếng đàn đều để lại dư vị rất lâu, mọi người bất tri bất giác đều trở nên yên tĩnh, im lặng lắng nghe khúc nhạc phía sau.
Rất nhiều văn nhân sĩ tử ngồi phía dưới cùng cũng đang yên lặng nghe đàn.
Đôi mắt của đạo sĩ cũng hơi híp lại, sau đó hắn dời mắt khỏi nữ tử đánh đàn, chuyển hướng nhìn ra bên ngoài.
Trước kia, hắn từng nghe một câu nói, lướt dây đàn chim hạc tới múa, thổi sáo trúc rồng tới ngâm, mãi cho đến lúc này, nghe thấy tiếng đàn này, mặc dù lúc tiếng đàn truyền tới chỗ hắn đã mất đi rất nhiều âm điệu, lại pha lẫn với tiếng mưa, tiếng gió ở bên ngoài, còn có âm thanh lay động của chiếc rèm trắng đẫm nước mưa bị gió thổi vào, nhưng hắn vẫn có thể trải nghiệm nguyên vẹn được câu nói ấy.
Âm thanh của thiên nhiên đến mức này, nếu chim hạc nghe thấy tiếng mà tìm tới nhảy múa, cũng không có gì kỳ lạ?
Thời gian lặng lẽ trôi đi giống như tiếng đàn.
Cũng không biết bản nhạc này có tên là gì, chỉ cảm thấy yên tĩnh mà vấn vít, uyển chuyển khiến lòng người rung động, rất thích hợp với thời tiết mưa phùn mù mịt ở ngoài trời lúc này.
Trường Kinh bị sương mù bao phủ dưới cơn mưa, nhìn ra xa chỉ thấy mơ hồ không rõ, những nơi gần lại bị nước mưa xối nên thấy rất rõ ràng, sàn nhà bằng đá xanh, nóc nhà mái ngói đen đều hiện lên màu sắc nguyên bản của chúng. Dưới cơn mưa lớn, dù là người đi bộ trên đường hay người nghỉ chân dưới lầu, ai nấy đều che ô trông giống như một đóa hoa, nước mưa thấm ướt mọi thứ, giống như tẩy sạch tất cả bụi bẩn, màu sắc cũng rực rỡ thêm vài phần.
Có lúc, trong tai tựa như không có tiếng đàn, tất cả đều hòa nhập vào bên trong cảnh mưa trước mắt, có lúc trước mắt lại tựa như không có cảnh mưa, tất cả đều là tiếng đàn ngân vang.
Có lúc, cảnh mưa hòa lẫn với tiếng đàn, khó bề phân biệt.
Đến cả tiếng mưa ở bên ngoài cũng không cảm thấy đang quấy nhiễu tiếng đàn, ngược lại biến thành một phần của tiếng đàn, bổ sung cho nhau, thậm chí tiếng lay động của chiếc rèm bị gió thổi cũng không còn đột ngột nữa, vạn sự vạn vật của Trường Kinh lúc này đều hòa nhịp với tiếng đàn.
Tống Du nhất thời sững sờ, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên.
Vị cô nương Vãn Giang này mỗi ngày chỉ đàn một lần, thu được ít nhất vài trăm lượng bạc, không biết nàng có phải chỉ đàn vì tiền hay không, có thể lúc đánh đàn nàng cũng có thêm vài mục đích khác, vậy mà vẫn có thể đạt được trình độ như vậy.
Nếu nàng chỉ đánh đàn vì muốn đánh đàn...
Nghe nói, có lúc nàng đánh đàn, thật sự có thể khiến trăm chim cùng cất tiếng hót, hạc tiên tới nhảy múa, có thể khiến cho mưa rơi giữa ngày trời quang, tuyết rơi mùa hạ, biết đâu những lúc như vậy, nàng chỉ đàn theo tâm ý của chính mình mà thôi thì sao?
Tống Du chưa từng thấy, nên cũng không rõ lắm.
Hắn chỉ có thể nói, bên trong tiếng đàn này không có có tà thuật yêu pháp mê hoặc nhân tâm, sở dĩ tiếng đàn ấy có thể khiến cho người ta mê mẩn tới vậy, hoàn toàn là nhờ vào cầm nghệ cao siêu, tài năng đã đạt tới mức thần thánh của người đánh đàn.
Chỉ xét tiếng đàn của ngày hôm nay, ngón đàn của nữ tử này rõ ràng giỏi hơn Dương Công, mặc dù không khoa trương đến mức có thể làm cho tượng gỗ sống dậy như Khổng đại sư, nhưng cũng xứng với một câu "chỉ có trên thiên đình."
Đạo nhân dần dần trở nên mê mẩn, đắm chìm vào bên trong tiếng mưa.
Tiếng đàn từ từ dừng lại, ngoài trời, mưa vẫn chưa dứt.
Nữ tử bên trong bức rèm ngồi yên không cử động, những văn nhân sĩ tử ở phía dưới lúc này mới chậm rãi tỉnh táo lại, còn vài kẻ vẫn đang đắm chìm trong tiếng mưa, tiếng đàn.
Nữ tử cũng không vội, một lúc lâu sau nàng mới đứng dậy.
"Đa tạ chư quân..."
Nàng khom người thi lễ, rồi đứng dậy rời đi.
Chỉ là lúc đi ngang qua, nàng ngoảnh đầu sang, nhìn về chỗ của đạo nhân một lát.
Một chiếc hầu bao đặt ở bên cạnh đạo nhân, chất liệu cũng rất bình thường, nhưng bên trong hầu bao hơi phồng lên, để lộ cái đầu của một con mèo Tam Hoa đang nhìn chằm chằm theo nàng.
Ánh mắt nữ tử dao động, vẫn không ngừng bước. ...
Đạo nhân là người đi xuống lầu đầu tiên.
Những văn nhân sĩ tử kia vẫn còn ở trên lầu, có người đang hồi tưởng lại dư âm của tiếng đàn còn vương vấn, có người nhỏ giọng trao đổi với nhau những điều họ ngộ ra từ tiếng đàn ban nãy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận