Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 232: Không Gặp Được Thần Tiên

"Nó không chạy sao?"
"Không biết."
"Ta nghe người ta nói, mèo rất khó nuôi đến mức thân quen, không biết tiên sinh làm thế nào vậy?"
"Dùng tâm mà đối đãi."
"Hay cho câu dùng tâm đối đãi!"
Thôi Nam Khê không khỏi vỗ tay, cảm thấy vị tiên sinh này tuy còn trẻ tuổi, nhưng cũng có chỗ rất hay, thoải mái nói:
"Tiên sinh cũng là vì nghe danh trên núi Vân Đỉnh đến tìm sao?"
"Xem ra túc hạ cũng vậy."
"Người đến đây không phải đều vì vậy sao?"
Thôi Nam Khê ngửa đầu nhìn bầu trời, lộ ra vẻ say mê:
"Nghe nói hai mươi năm trước, Thừa An tiên sinh từng gặp được tiên ở ngọn núi này, uống rượu nói chuyện, thú vị biết bao! Trước đây người gặp thần tiên ở núi này không hề ít, chẳng qua không biết lần này đi ta có thể may mắn gặp được hay không, không biết vị thần tiên đó trông thế nào. . ."
"Thừa An tiên sinh thật sự gặp được thần tiên à?"
"Ai biết được. . ."
Tống Du nghe hắn vừa nói như vậy là hiểu ngay.
Dù là những người trước đây đã thật sự gặp thần tiên ở đây, hay là những người giả vờ gặp thần tiên ở đây, tất cả đều không gặp được thần tiên. Hoặc là chỉ gặp yêu ma quỷ quái trong núi bắt chước làm thần tiên, thanh tu ẩn sĩ, Thôi Nam Khê này thì mong có thể gặp được vị thần trong lòng mình.
Nhìn hắn như vậy, sợ sẽ đến lúc phải hụt hẫng.
Từ xưa tới nay, thi nhân văn nhân khi chán chường thì đều thích đi tìm tiên.
Nhưng trong lòng Tống Du thì cũng không khác vậy là bao...
Phỏng theo những lời đồn kia, hắn cảm thấy hơn nửa phần là trên đỉnh Vân Đỉnh không có thần tiên, nhưng hắn hy vọng có thể tìm được ở đây.
Chỉ là thần tiên là gì chứ?
Hoặc có thể nói hắn muốn tình cờ gặp gỡ, mở mang xem thần tiên là gì?
Bóc tách hai chữ thần tiên, ý thật ra thì hai từ giống nhau, bổ trợ cho nhau, nhưng nếu xem xét kỹ hơn thì lại không giống nhau, trong dân gian đa số sẽ coi hai từ này là cùng một ý, giữa thần và tiên khác nhau không lớn.
Tra cứu kỹ càng, so sánh cả hai, thần gần với những thứ như tín ngưỡng, chức trách, quyền lực, tiên thì giống như một loại cảnh giới, một loại tu dưỡng.
Nếu nói là hắn muốn tìm thần, đương nhiên không phải Thiên Cung gì đó. Nhưng nếu không phải thần linh có sức mạnh toàn năng, thì cũng nên là thần tiên có sức mạnh hắn không thể tưởng tượng nổi, công lao đức hạnh khiến hắn phải kính nể.
Nếu nói là hắn muốn tìm tiên, cũng nên là tiên cách xa trần thế, có đạo hạnh cao thâm, có cái nhìn nhận đặc biệt với thế gian, có tư tưởng siêu phàm thoát tục với cảnh giới con người. Nếu cảnh giới tu vi thật sự cao, thì đạo hạnh thấp một chút, thậm chí không có, hắn cũng sẵn sàng gọi là tiên.
Chỉ là đâu có dễ tìm như vậy.
Lúc đang suy nghĩ, bên cạnh truyền tới giọng Thôi Nam Khê:
"Ngồi cũng có hơi lạnh, tiên sinh, không bằng chúng ta tiếp tục lên đường đi, tranh thủ vào hôm nay leo tới đỉnh."
"Cũng được."
Tống Du cũng đứng dậy.
Nghe bọn họ nói chuyện, Tam Hoa Miêu nghiêng người bò dậy, duỗi người một cái, dẫn đầu đi trước.
Để chứng minh mình không mệt, bốn chân cố gắng đi thật nhanh, đụng phải cỏ dại ven đường cản đường, không cả chui qua, cố ý nhảy qua.
Thôi Nam Khê thấy Tống Du không cưỡi ngựa, cũng không cưỡi lừa, đi bộ chung cùng hắn, nhìn Tam Hoa Miêu, vừa đi vừa cười:
"Mèo nhà Tiên sinh đúng là hiểu tính người."
"Nó rất thông minh."
"Nó quay đầu lại nhìn này!"
"Nó nghe được đấy."
"Ôi! Mắt tại hạ hoa rồi, bây giờ mới phát hiện, ngựa nhà tiên sinh không cần dây cương!"
"Con ngựa cũng nghe lời."
"Cũng là dùng tâm đối đãi sao?"
"Cũng gần như vậy."
"Tiên sinh cũng là một vị cao nhân đó."
Đi tới phía trước không xa, bỗng nhiên thấy một chiếc lá đỏ.
Không biết là cây gì, nhưng trên núi lá đã đỏ hoe, từ xa nhìn lại cực kỳ bắt mắt.
Mèo Tam Hoa đi tới trước, dừng lại nhìn bọn họ.
Đoàn người chậm rãi đi tới, tiếng chuông vang lên leng keng.
Lá đỏ không chỉ nhuộm đỏ ngọn núi, mà còn phủ đầy đất, lốm đốm vàng đỏ, đạp lên mềm nhũn, phát ra tiếng rắc rắc, thật sự là rất đẹp.
Trong núi sâu có tiếng hai người nói chuyện.
"Phong cảnh trên núi thật đẹp! Dưới núi là mùa hạ, đi lên lại trăm hoa đua nở, giống như mùa xuân, vốn tưởng rằng đi lên dần dần sẽ lạnh lẽo, bây giờ là mùa thu, không ngờ còn có cảnh sắc mùa thua! Đã nghe nói Vân Đỉnh một núi có bốn mùa, chưa được đích thân trải nghiệm, không ngờ lại thần kì như vậy!"
"Túc hạ có lạnh không?"
"Khá ổn, ta mặc dày hơn tiên sinh một chút."
"Vậy thì tốt."
"Tiên sinh cũng từ huyện Trường Sinh tới sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy hẳn là cũng ngồi thuyền từ bờ đối diện sang đúng không? Tối hôm trước có dừng giữa hồ không? Nói không chừng thuyền chúng ta cách nhau không xa đâu."
"Hai ngày trước chúng ta đến bờ bên kia bến đò, cũng dừng lại giữa hồ một đêm, nhưng buổi sáng lại trở về đường cũ, sau đó đi vòng theo ven hồ tới đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận