Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 326: Am Hiểu Về Bắt Yêu

"Đúng là như vậy."
Thành Hoành đại nhân nói:
"Sau khi con yêu nghiệt kia thương nặng, chúng ta đã nhốt nó vào trong thành, năng lực ẩn nấp cũng không còn tốt nữa. Thuộc hạ của tiểu thần Vương thần quan rất giỏi truy bắt yêu, mỗi đêm mấy ngày nay đều tìm được chỗ ẩn náu của bọn yêu quái, cũng chẳng biết vì sao, khi chúng ta đuổi đến, nó lại không cánh mà bay. Sau khi bị đánh trọng thương, nó càng cảnh giác nhiều hơn, chúng ta còn bày cạm bẫy dẫn dụ hắn còn chẳng dễ dàng, tiểu thần muốn mau chóng bắt được nó, mà không có biện pháp, cho nên mới mặt dày đến đây xin sự trợ giúp từ tiên sinh."
"Tại hạ cũng không am hiểu về bắt yêu."
Tống Du dừng một chút:
"Nhưng ta có thể đi xem thử."
"Vậy đa tạ tiên sinh, tiểu thần thật sự hổ thẹn..."
"Vì dân trừ hại là chuyện tốt, sao Thành Hoàng đại nhân lại nói vậy."
Tống Du cũng thuận miệng nói lời khách khí:
"Chỉ cầu cho Trường Kinh mau bình an, cũng nhanh giải trừ giờ giới nghiêm."
"Giờ giới nghiêm..."
"Sao thế?"
"Có điều tiên sinh không biết, chuyện giờ giới nghiêm của Trường Kinh, một phần do đúng là có nhóm yêu ma mưu hại các đại quan thần của triều đình, mặt khác Trường Kinh ngàn năm thịnh vượng từ lâu đã giấu nhiều yêu ma, thừa dịp này nhà vua muốn diệt trừ tận gốc."
Thành Hoàng đại nhân chắp tay cung kính nói với hắn:
"Nhưng nhiều ngày này, không ít yêu quỷ tác quái ở Trường Kinh đều bị phát hiện, xem ra cũng rất tốt, nếu có thể bắt hết đám yêu này, khi tiểu thần với các vị thần quan đi tuần tra truy lùng lũ yêu ma vào buổi tối sẽ nhẹ nhàng hơn, Trường Kinh sẽ sớm được trả lại sự bình yên, lệnh giới nghiêm cũng sẽ được gỡ bỏ."
"Thật vất vả cho Thành Hoàng đại nhân."
"Không dám không dám."
Thành Hoàng đại nhân im lặng nhìn về phía Tống Du:
"Vậy buổi tối tiểu thần tìm được hành tung của con yêu quái kia, sẽ đến mời tiên sinh ra ngựa."
"Đến báo ta là được."
"Tiểu thần cáo lui."
Ba vị kia đều cung kính hành lễ với Tống Du.
"Các vị đi thong thả."
Tống Du cũng vội vàng đáp lễ.
Chờ đến khi họ rời đi, bóng người khuất dạng ngã tư đường ngoài cửa, Tống Du vẫn đứng ở cửa suy nghĩ.
Họ có thể phát hiện ra yêu khí, nhưng đi tìm lại không thấy?
Có lẽ nào là thuật độn thổ.
Độn thổ hoặc độn thuỷ?
Dịch chuyển tức thì?
Ngay cả quan thần rất giỏi truy bắt cũng không phát hiện ra, nếu không có một năng lực đỉnh cao hơn thế, lẽ nào là thủ đoạn cao thâm, tóm lại cho dù như thế nào, nó cũng thật có bản lĩnh.
Đại thử hoả phù đốt mà không chết, cũng coi như nó có bản lĩnh.
Tống Du suy tư, hắn từng nghe một câu chuyện cổ đề cập yêu quái với các sư tổ khi còn ở Phục Long quan, chỉ nhớ rõ trong đó thuật độn thổ có thể thiên biến vạn hoá, còn cụ thể như nào, chỉ có thể nói thấy rất nhiều, chuyện qua lâu rồi, nếu có thể gặp họ thì hắn mới nghĩ ra, lúc này mà bảo nghĩ ra được thì quá là khó.
Còn không bằng đi làm bông cải muối trước.
Khi bước vào bếp, hắn chỉ thấy một cô bé mặc xiêm y ba màu đang đứng ở chỗ vừa nãy hắn đứng, kiễng chân, tay áo vén đến tận khuỷu tay, lộ ra hai cánh tay trắng nõn, nó đang bắt chước hắn rửa, tách bông cải.
Nó nghe thấy tiếng động phía sau, bèn quay lại, nhìn hắn nói:
"Ta sắp rửa xong rồi."
"..."
Tống Du có chút ngơ ngác, lập tức nở nụ cười.
Hắn đi qua nhìn thử, đúng là đã rửa sạch thật, cũng đã tách xong rồi, từng bông cải vàng óng, rất nhanh đã đầy rổ, trong bồn cũng không còn nhiều.
"Đa tạ Tam Hoa Miêu."
"Không có gì."
Cô bé giơ tay lên lau trán, cánh tay còn ướt, lập tức khiến cho mấy cọng tóc dính vào trán.
Mà cái trán cũng rất trắng. ...
Màn đêm buông xuống, sao trăng như móc câu.
Thành Hoàng và vài vị võ quan lại đến mời hắn.
Tống Du đi theo họ ra cửa, khi giờ giới nghiêm ban đêm có hiệu nghiệm, trên các ngã tư, người qua lại không ngớt, thi thoảng nghe được tiếng bước chân, tiếng áo giáp va vào nhau của đội cấm quân đang đi tuần tra ở xa xa.
"Lần này chỗ mà vương thần quan tìm thấy ở ngay tây thành, kế bên cửa thành, đi qua nơi này phải mất một nén nhang."
"Được."
Vài vị võ quan bay trên không trung nhưng cũng khá thấp.
Thánh Hoàng cùng Tống Du đi bộ đi trước.
Chợt phía sau có tiếng hô lớn:
"Người phương nào đột nhập vào ban đêm?"
Tống Du vội vàng dừng lại.
Ngay phía sau là tiếng bước chân cùng tiếng giáp va chạm liên tiếp, mơ hồ còn nghe thấy âm thanh dây cung căng ra.
"Tiên sinh không vội!"
Thành Hoàng bên cạnh nói xong, ông ta hiện ra chân thân ngay tức khắc.
Dù sao cũng là thần địa của Trường Kinh, đối mặt với phàm nhân ông ta tự có uy nghiêm.
Võ quan trên không trung cũng đều hiện hình.
Giáp sắt sáng loá, thần quang sáng chói.
Nhất thời cả đội cấm quân ngây người.
"Ta là Thành Hoàng Trường Kinh, đang mời tiên nhân trợ giúp ta trừ yêu, ngươi cứ cứ việc đi tuần tra!"
Tất cả cấm quân nhìn nhau, sau đó lập tức chắp tay rời đi.
"Tiên sinh, mời!"
"Được..."
Họ đi qua mấy con phố, bước chân Thánh Hoàng dần chậm lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận