Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 180: Bói Toán

Ven đường có rất nhiều hoa lê, giống như tuyết, từ đó ghé ngang qua, khung cảnh này giống như chỉ xuất hiện trong mộng.
"Hình như ngày kia là Xuân Phân."
Trong túi vải trên lưng ngựa lập tức thò ra một cái đầu, mở to đôi mắt nghi hoặc:
"Xuân Phân là gì?"
"Là một tiết khí."
"Kinh Trập!"
"Đúng."
"Ngày kia có sét đánh sao?"
"Không đánh."
"Vậy có muốn mưa không?"
Tống Du nghe đến đó thì không thể nhịn cười.
Người Dật Châu thích dùng từ "mưa rơi" thay từ "mưa", phối hợp với âm thanh kẹp sữa nhẹ nhàng tinh tế của mèo Tam Hoa, cả giọng điệu của nó, giống như trời mưa cũng trở thành món quà từ trên trời rơi xuống.
Lập tức lắc đầu đáp:
"Đương nhiên là không."
"Ông có thể xem bói không?"
"Không."
"Không phải ông là đạo sĩ sao?"
"Đạo sĩ giả."
"Đạo sĩ giả cũng không biết bói toán sao?"
"Ít nhất có ta không biết."
"Vì sao?"
"Vì bói toán rất khó học."
"Tại sao?"
Giọng nói nghi thờ thanh thúy không ngừng truyền đến từ phía sau khiến Tống Du rất tò mò, trước kia gặp những con mèo bình thường, cũng thích nói chuyện với người khác, người nói một câu, nó lập tức meo một tiếng, có lẽ nó cũng đang thắc mắc?
Đi trái đi phải nhàm chán, hắn cũng kiên nhẫn:
"Vì bói toán không chỉ phức tạp khó học mà còn yêu cầu thiên phú cực cao. Có hai khả năng tư duy mâu thuẫn. Một loại yêu cầu không chút lý tính, đi tín nhiệm cảm giác huyền bí kia, một loại khác thì hoàn toàn tương phản, phải dùng tư duy để thận trọng nghiêm mật suy đoán, không được mắc phải bất kỳ sai lầm hay sơ suất nào."
"Nghe không hiểu."
"Nghe không hiểu thì thôi."
"Ông không làm được sao?"
"Ta không làm được."
"Ông không đủ thông minh."
"..."
Tống Du rơi vào trầm mặc, quay đầu nhìn nó một cái, đúng lúc nhìn thẳng vào cái đầu nhỏ thò ra kia:
"Tam Hoa nương nương, xuống đi thôi."
"Tại sao?"
"Vì ta cũng đi."
"Tại sao?"
"Đi cùng ta."
"Ồ..."
Mèo Tam Hoa cuộn người thành con nhộng trong túi vải, tìm được tư thế thích hợp, lập tức nhảy ra ngoài.
Không biết là do ngựa quá cao hay là ngựa vẫn đi, lúc nó rơi xuống đất thì không đứng vững, trượt chân một cái. Cho dù cả người đã vững vàng nhưng cũng hơi chật vật.
Tống Du thoạt nhìn nó, nhẹ nhàng cười:
"Ta biết ngươi sẽ trượt."
"Ta không trượt, chỉ là giẫm trượt thôi."
"Ta biết ngươi sẽ giẫm trượt."
"Sao ông biết?"
"Đoán."
Mèo Tam Hoa rảo bước từng bước nhỏ, đuổi kịp hắn, lại nghiêng đầu ngước mắt nhìn hắn, trầm ngâm một lát rồi kiên quyết nói:
"Ông nói ông sẽ không xem bói!"
"Ta sẽ không."
"Vậy sao ông biết ngày kia sẽ không mưa?"
"Mấy ngày nay thời tiết đều rất tốt."
"Vậy sao ông biết ngày kia là Xuân Phân?"
"Ta nhớ rõ."
"Làm sao nhớ được?"
"Vì nguyên nhân tu hành linh pháp."
Tống Du bất đắc dĩ nói:
"Hơn nữa xem như xuân phân là sinh nhật của ta."
"Ta không biết sinh nhật là gì."
"Là ngày sinh ra."
"Ông sinh vào Xuân Phân sao?"
"Không phải, sư phụ nhặt được ta vào Xuân Phân."
Tống Du sợ nó hỏi lại tiếp tục nói:
"Vì ta không biết ta sinh ra khi nào."
"..."
Mèo Tam Hoa sững sờ nhìn chằm chằm hắn, vấn đề mới chuẩn bị hỏi thì bị hắn nói trước, nhất thời không kịp phản ứng.
Một lát sau, nó mới đuổi theo hỏi:
"Sinh nhật có vui không?"
"Vậy xem ngươi nghĩ thế nào."
"Thế ta nghĩ gì?"
"Làm sao ta biết ngươi nghĩ gì?"
"Sao ông không biết ta nghĩ gì?"
"Vì chỉ có Tam Hoa nương nương mới biết mình nghĩ như thế nào, mà chỉ có ta mới biết ta nghĩ gì."
Trả lời vấn đề này, Tống Du thực sự rất bất lực nhưng hắn lại không nhịn được mà trả lời nó.
"Vậy ông nghĩ sao?"
"Ta nghĩ..."
Tống Du dừng lại, vừa đi vừa nói giữa những bông hoa lê:
"Nếu coi nó như một lễ hội mang tính nghi thức thì sẽ không vui, ta không thích, cũng không muốn làm như vậy. Hoặc coi nó là một nút thắt để tự nhủ với bản thân rằng một năm nữa đã trôi qua, ta cũng không thích nó. Nhưng nếu ngươi nghĩ về nó như là một lý do để làm những gì mình thích, vậy ta sẽ thích nó."
"Chuyện gì?"
"Ví dụ như ăn một bữa ngon."
"Ăn bữa ngon!"
"Đúng vậy."
Mèo Tam Hoa chớp chớp mắt vài cái, vừa rồi thấy hưng phấn, bỗng nhiên chán nản:
"Ta không biết sinh nhật của ta là khi nào..."
"Ta cũng không biết."
Tống Du cúi đầu đối diện với mèo Tam Hoa, ta cũng giống như vậy, đó là cách an ủi tốt nhất, lập tức nói:
"Đây không phải chuyện xấu, vì như vậy, chúng ta có thể chọn một ngày mình thích."
"Chọn thế nào?"
"Ví dụ Tam Hoa nương nương thích ngày nào nhất? Ngày mở ra linh trí? Ngày mà ngươi khác lập tượng thần cho ngươi? Có thể xem ngày đó như sinh nhật của ngươi. Dù sao người khác cũng không biết."
"Mèo sẽ không nhớ cái này."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Ông nghĩ giúp ta."
"Ta có thể nghĩ tới..."
Tống Du híp mắt nghiêm túc suy nghĩ:
"Ngày ta mua cá cho Tam Hoa nương nương là Lập Thu. Còn có ngày giúp Tam Hoa nương nương hóa hình là Thu Phân."
"Ông là cái gì phân?"
"Xuân Phân."
"Xuân Phân!"
"Tam Hoa nương nương muốn giống ta sao?"
"Đúng vậy."
Mèo Tam Hoa nghiêng đầu, rơi vào trầm ngâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận