Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 504: Tưởng Thưởng

Mặc dù đầu của người trung niên kia đã bị chặt lìa khỏi cổ, nhưng không có máu tươi phun ra, chỗ cổ và đầu lìa ra cũng vô cùng bằng phẳng, bóng loáng, có thể thấy rõ ràng xương thịt và yết hầu ở bên trong, chỉ không thấy máu tươi.
Đồ đệ đỡ người trung niên dậy, người trung niên vẫn đang há miệng, nói chuyện không ngừng.
Lúc thì hắn vừa nói vừa ngoáy mũi, lúc thì vừa nói vừa kéo tóc, lúc thì tức giận mắng đồ đệ, nói ngón út của đồ đệ ấn trúng mắt mình.
Đồ đệ bồi tội với hắn, số đó đồ đệ lấy một chiếc mâm ra rồi đặt đầu của hắn lên trên chiếc mâm, bưng đi dạo một vòng để cho tất cả mọi người cùng xem.
Chỉ thấy chiếc đầu kia vẫn sinh động bình thường, không hề giống như bị chặt ra khỏi cơ thể, nó còn mỉm cười, chào hỏi, nói chuyện với mọi người, mọi người thấy vậy đều ngạc nhiên không thôi.
"Chư vị xem thoải mái, tiểu nhân cũng muốn nhận tiền thưởng!"
"Hay lắm! Nên thưởng!"
Người ra ngoài đi dạo trong hội lồng đèn trung thu, cho dù không phải người giàu có phú quý thì trên người cũng sẽ mang theo ít nhiều tiền lẻ để mua đồ chơi, thức ăn, nước uống. Xem rất thoải mái, cho dù là người keo kiệt, thấy người khác ném tiền, ít nhiều gì cũng sẽ làm theo, ném ra một, hai đồng.
Ngay cả Tống Du cũng đưa một tay lên, móc ra vài đồng bạc ném lên phía trước.
Mèo Tam Hoa quay đầu nhìn hắn chằm chằm.
"Tam Hoa nương nương chớ nên hẹp hòi như vậy, nếu xem xong thấy vui vẻ, thích thú, ủng hộ một ít cũng không sao."
Đạo sĩ nói xong thì cúi xuống nhìn nó, nhỏ giọng nói.
"Mấy văn tiền vữa nãy là do ta thưởng, vừa khéo, trong người ta cũng có giữ giùm không ít tiền của Tam Hoa nương nương, Tam Hoa nương nương có muốn thưởng cho hắn không? Nếu muốn thưởng, ta sẽ giúp Tam Hoa nương nương ném tiền qua."
"..."
Mèo Tam Hoa lập tức hu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm phía trước.
Thế nhưng ánh mắt của nó lấp loé, nó do dự hồi lâu, sau đó quay đầu, meo với hắn một tiếng.
"Tam Hoa nương nương quả nhiên rộng lượng."
Tống Du lấy một văn tiền từ trong ngực ra rồi ném lên.
"Đa tạ, đa tạ..."
Chiếc đầu trên khay của Đồ đệ nói như vậy
Ngay sau đó, một chuyện khiến cho người ta ngạc nhiên đã xảy ra, cơ thể bên trên chiếc ghế bỗng nhiên đứng dậy, hắn di chuyển bốn phía, chắp tay thi lễ với mọi người. Chỉ là lúc đi tới đi lui, hắn không cẩn thẩn vấp phải chân ghế, còn té nhào một cái.
"Ai nha!"
Cái Đầu đau đớn kêu lên.
"Để các vị chê cười rồi, cách quá xa, không tiện điều khiển cho lắm."
Cơ thể hắn đứng lên liên tục chắp tay, cái đầu bèn nói.
"Các vị khán quan đã hào phóng như vậy, tiểu nhân xin kính các vị một ly."
Sau đó, hắn gọi đồ đệ lấy rượu ra.
Hắn không uống rượu từ cái đầu kia, mà đổ rượu vào trong cổ ở trên cơ thể. Ngay lập tức, gương mặt trên chiếc đầu đỏ ửng lên, đã say mấy phần. Mặt mày hắn hớn hở, ngất ngây không ngớt, đã vậy còn hát lên.
Người xem ở xung quanh đều ngạc nhiên không thôi.
Một lát sau, gương mặt của người trung niên càng ngày càng đỏ, hắn mới gọi đồ đệ lắp đầu mình lại. Chẳng bao lâu sau, hắn đã trở lại dáng vẻ giống như lúc trước, không thấy bất cứ vết thương nào.
"Bêu xấu rồi."
Người trung niên chắp tay với mọi người, sau đó hắn lập tức làm ra dáng vẻ yếu ớt, nói rằng pháp thuật vừa rồi quá mức tổn thương nguyên khí, bản thân hắn đã mệt mỏi, nhờ đó lại xin thêm một đợt tiền thưởng, sau nữa hắn bèn để đồ đệ biểu diễn cho mọi người.
Đồ đệ không có bản lĩnh giống như sư phụ mình, nhưng cũng coi như không tệ.
Chỉ thấy hắn lấy đủ loại thuốc màu ra, trộn chung với nhau, sau đó nói với mọi người rằng nơi này vẫn chưa tới bờ sông, thiết nghĩ mọi người vẫn chưa đi xem lễ hội lồng đèn, đành mời mọi người xem qua trước.
Sau đó, hắn lập tức uống một ngụm thuốc màu, há miệng thổi vào bức tường, trên tường chính là bức tranh lễ hội lồng đèn ở ven sông.
Trên bức vẽ chính là Trường Kinh, cũng là lễ hội lồng đèn tối nay.
Giữa đám đông náo nhiệt, có vô số lồng đèn.
Tài tử giai nhân đi lại bên trong.
Quang cảnh sôi động, vô cùng sống động.
Những người mới trở về từ lễ hội lồng đèn đều nói rằng ở bên sông cũng chính là như vậy, thậm chí có người còn tìm thấy chính mình ở trong bức tranh.
Tống Du bèn ôm con mèo rời khỏi đám đông.
Mấy kẻ sĩ và tăng nhân lúc nãy cũng đi ra khỏi đám người, đi về phía bờ sông. Lúc thấy Tống Du, vị tăng nhân lúc nãy lên biểu diễn chắp hai tay thành hình chữ thập, khom người hành lễ với hắn.
Tống Du cũng vội vàng đáo lễ lại.
Hai bên cách nhau không xa, thấp thoáng nghe thấy bằng hữu đi bên cạnh tăng nhân hỏi về hắn, tăng nhân cũng có sao nói vậy. Tăng nhân nói rằng lúc mình đi từ trong tiệm vải ra, đúng lúc thấy đạo sĩ cũng xoay người nhìn về phía mình, xem ra cũng là một cao nhân có tu hành, cao đạo hạnh, có kiến thức mới có thể vừa nhìn đã nhận ra hắn đi đâu. Vì vậy nên mới hành lễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận