Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 763: Trúng Chiêu

"Nhớ."
"Ong bắp cày do yêu ma kia nuôi bao gồm hai loại, một loại màu đỏ và một loại màu vàng. Màu vàng chính là loại mà tiên sinh nhìn thấy ngày hôm qua, nó có thể biến lớn rồi bay tới làm bị thương con người. Ong màu đỏ có thể đi xuyên qua cơ thể của con người, sinh trưởng ngay trên cột sống."
Trương quân sư vừa đi vừa nói với hắn.
"Lúc trước, có rất nhiều binh tướng ở trong quân đã bị trúng chiêu. Tuy nhiên thứ này không làm tổn thương con người ngay lập tức, triệu chứng cũng không nghiêm trọng, bình thường hầu như đều không có phản ứng gì, chỉ khiến cho con người ta yếu ớt, mỗi khi dùng sức, cả người đều trở nên đau đớn, không thể chiến đấu, ngoài ra rất hiếm khi làm hại tính mạng con người. Thêm vào đó, hôm qua tiên sinh mới tới đây, mọi người đều bận rộn, nên cũng không làm phiền tới tiên sinh. Nhưng không biết bởi vì hôm qua đã tiêu diệt hơn 100 con ong bắp cày hay là vì sao nữa nên đã chọc giận lũ yêu ma kia. Hôm nay, lúc đêm khuya, cơ thể của những binh tướng trúng độc ong bắp cày đều sưng to lên, bắt đầu phát tác vô cùng đau đớn, có binh lính đã đau đến mức nửa sống nửa chết. Trương mỗ bất đắc dĩ, chỉ đành nhân lúc trời còn chưa sáng tới tìm tiên sinh."
"Như vậy à..."
Tống Du gật đầu.
Hình như người trong thành vẫn chưa biết yêu ma đã chết, mà chỉ cho rằng ngày hôm qua, bọn hắn đã đẩy lùi sự tấn công của yêu ma.
Bây giờ xem ra, có lẽ những hạt hồ đào này có mối liên hệ mật thiết với yêu ma, yêu ma đã chết, hồ đào cũng đồng loạt phát tác.
Không bao lâu sau, hai người một mèo đã đi tới trước phòng.
Chỉ thấy trong phòng đặt một hàng giường gỗ, trên giường có những tráng hán đang nằm, trên người bọn hắn đắp chăn, có người ở bên cạnh chăm sóc bọn hắn.
Vẫn chưa đi vào, đám người đã nghe thấy một loạt tiếng rên rỉ, gào thét đau đớn.
"Ối..."
"Á..."
Tất cả âm thanh này đều phát ra từ những tráng hán trong phòng.
"Mau xốc chăn lên để tiên sinh nhìn xem."
"Vâng!"
Một binh lính lập tức cẩn thận xốc chăn lên.
Bên dưới chăn là những tráng hán lưng hùm vai gấu, tất cả đều không mặc áo, dù bên ngoài đã sưng phồng vẫn có thể nhìn ra cơ thể cường tráng ở bên dưới. Nhưng cho dù có là những binh lính cường tráng, giờ đây đều nắm ở trên giường vô cùng đau đớn.
Đã vậy ở vị trí xương cột sống bên hông của bọn hắn có một khối sưng màu đỏ rực, to bằng nắm đấm. Người không biết còn cho rằng đó là một bọt nước khổng lồ.
Khối sưng kia rõ ràng còn đang chuyển động.
Mèo Tam Hoa nhìn thứ gì cũng thấy tò mò, cái gì cũng muốn xem, nó vậy mà đi tới bên giường gỗ vươn thẳng người dậy, cúi đầu xuống xem.
Tống Du cũng quan sát tỉ mỉ, đưa tay lên khẽ chạm vào.
"Á..."
Tráng hán đang nằm trên giường lập tức kêu lên.
"Trong quân có bao nhiêu người trúng pháp thuật này?"
Tống Du đếm những chiếc giường trong phòng, có mười một chiếc.
Mèo Tam Hoa nhìn tráng hán đã đau đến mức ngũ quan vặn vẹo, sau đó nó lại nhìn chằm chằm Tống Du, sau đó nhìn sang khối sưng lớn trên lưng tráng hán, cũng định đưa tay ra chạm vào xem thử nếu nó chạm vào thì người nọ có cảm thấy đau không.
Đáng tiếc nó vừa đưa chân lên thì bị đạo sĩ túm lại.
"Mười một người này là tướng quân trong quân."
Trương quân sư sầu não nói.
"Ngoài ra còn có mười mấy tiểu giáo và khoảng mấy trăm binh lính, hiện mọi người đều đang nằm trong doanh thương binh. Lúc trước, có một khoảng thời gian, yêu ma thường nấp trong bóng tối, nhìn thấy tướng quân, giáo úy dẫn binh ra trận hay những binh lính vô cùng dũng mãnh, bọn chúng sẽ cử một con ong bắp cày tới tấn công. Có một số binh sĩ nhạy cảm phát hiện ra sẽ dùng binh khí tiêu diệt chúng, nhưng lúc chiến đấu hỗn loạn, có người không phát hiện ra hoặc không kịp phản ứng đều sẽ bị trúng chiêu, sau đó mọi người đều đã có chuẩn bị, vì thế mới ổn hơn."
"Nhiều như vậy à..."
"Chẳng lẽ lại không phải."
"Y quan trong quân không có cách nào à?"
"Đã làm thử không ít cách, tất cả các cách từ thuốc, châm cứu, bùa chú đều đã dùng tới, có binh lính đau đến mức sắp chết, thậm chí còn dùng dao khoét nó ra, hoặc là dùng bất cứ thứ gì khác để làm nát khối sưng, nhưng nó giống như phát triển cùng với cột sống, lúc khoét hay làm nát nó ra con người cũng sẽ chết. Cả mấy y quan đều nói chỉ e cho dù Thái thần y có đích thân tới cũng không tìm được cách giải quyết."
"Mọc lên trên cột sống..."
Nghe vậy, Tống Du không khỏi nhíu mày lại.
Có lẽ chính Thái thần y cũng phải đau đầu vì chuyện này.
"Tống tiên sinh..."
"Quân sư chớ vội."
Chỉ thấy Tống Du lập tức thả lỏng chân mày, nói với hắn.
"Mặc dù yêu pháp này khó giải quyết, nhưng tại hạ vẫn có cách giải quyết."
"Mong tiên sinh chỉ điểm."
"Đám hồ đào này phát triển trên người các vị tướng quân nhưng lại không phát tác là bởi vì biết các vị không có cách nào lấy nó xuống, nó sẽ từ từ hấp thu máu huyết và sức sống của mọi người, đợi tới lúc cần dùng tới hoặc đã thỏa mãn khẩu vị của mình chúng mới phát tác."
Tống Du ngừng một lát rồi nói tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận