Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 174: Trường Sinh Bất Tử

"Thỉnh thoảng ta cũng làm như vậy, nhưng đôi khi lại không làm vậy."
"Tiên sinh không muốn tích công đức sao?"
"Không tích công đức, chỉ tích ly tâm an lạc."
"Tiên sinh cũng không muốn trở thành thần ư?"
"Không muốn thành thần, cũng chẳng muốn thành Phật."
"..."
Chim én sửng sốt một chút, nó đã quen nhìn tổ tiên của mình bỏ ra bao nhiêu công sức để được thành thần, bây giờ bỗng nghe tiên sinh buông một câu "không muốn thành thần, cũng không muốn thành phật" nhẹ bẫng, nó đột nhiên không biết phải trả lời thế nào cho phải.
"Vậy... để trở thành tiên thì sao?"
"Tiên là gì?"
"Tiên chính là... trường sinh bất tử?"
"Người có ý muốn trường sinh sẽ không thể trường sinh, người không có ý muốn trường sinh cũng sẽ không trường sinh."
"Đó là tự do tự tại."
"Tự do tự tại không phải chỉ dành riêng cho thần tiên thôi đâu."
"..."
Chim én vừa tiêu hóa những lời hắn nói vừa vắt hết óc suy nghĩ ẩn ý trong đó, xem như đã sức cùng lực kiệt:
"Tiên sinh chỉ đơn giản là muốn tu hành ở thế gian thôi sao?"
"Thật ra cũng không phải tự do tự tại gì cả."
"Vậy đó là..."
"Chúng ta lấy đâu ra nhiều lý do như vậy? Lấy đâu ra nhiều mục đích đến vậy?"
"Xin tiên sinh dạy bảo."
"Sao có thể nói là dạy bảo. Cuộc đời mỗi người quá ngắn ngủi, ta đi khắp nhân gian cũng chỉ vì muốn thấy nhiều phong cảnh hơn, thấy nhiều điều mà ta chưa từng được thấy trước đây đồng thời nếm trải vài thú vui trên thế giới này. Hãy tuân theo sở thích của bản thân, lấp đầy cuộc đời ngắn ngủi này với những điều thú vị hơn, để khi cuộc đời này qua đi, nhớ lại có thể cảm khái một câu đáng giá là được."
Tống Du mỉm cười.
"Nhưng thú vị là ở chỗ khi ngươi không nghĩ ngợi gì cả, thế mà lại thu hoạch được rất nhiều thứ ngoài ý muốn. Mà có được những chiến lợi phẩm bất ngờ vượt trên mong đợi của ngươi thực ra là là chuyện khiến ngươi hạnh phúc nhất."
"..."
Chim én rơi vào im lặng, chìm trong suy tư. Nếu nó có thể hóa thành hình người có lẽ đã cau mày từ lúc nãy rồi.
Không phải vì trở thành thần, không phải vì trở thành tiên, cũng không vì tu hành, mà chỉ vì muốn làm cho cuộc sống này trở nên thú vị hơn theo tâm nguyện trong lòng mình. Những gì tiên sinh nói nghe giống như hắn chỉ là một phàm nhân, nhưng nếu suy nghĩ kỹ càng, hắn có điểm nào không giống một vị thần?
Thành thần cũng tốt, thành tiên cũng tốt, thành phật cũng được, hoặc là nhập thế tu hành, một khi nghĩ kỹ lại, nếu cố tình theo đuổi, cho dù mục đích không phải công danh lợi lộc ở thế gian, vậy khác biệt lớn đến mức nào?
Một giọng nói chợt vang lên bên tai:
"Chúng ta đi thôi."
"Đi... Đi đường nào?"
"Phía dưới."
Tống Du đã quyết định:
"Không gặp cũng không sao, nếu gặp rồi, xem như sẽ không uổng phí cơ hội này."
Lúc này đã xế chiều rồi, có lẽ xuống dưới còn có thể tá túc qua đêm. Thế là hắn lại đi xuống dọc theo con đường mòn đó.
Chưa đi được bao xa mà thế giới dưới chân núi đã hiện ra trước mắt. Hắn thấy ở cuối một sơn thôn có con đường mòn, hai bên đường có cây bách thường xanh, không biết nó dẫn đến đâu nhưng đường bằng phẳng nên hắn đoán thường xuyên có người đi bộ qua đây.
Tam Hoa Miêu vẫn đang chạy đến phía trước, nó rất hoạt bát và chỉ dừng lại nhìn hắn khi gặp một ngã ba đường.
Xem ra cũng là vì ham chơi mà thôi...
Chỉ cần nó chạy nhanh hơn một chút thì có thể dừng lại phía trước một lát, tranh thủ ngửi mùi cỏ ven đường, thỉnh thoảng cắn đứt vài nhúm cỏ, hoặc bắt côn trùng ven đường rồi bón cho chim én ăn, hoặc ngắm nhìn phong cảnh phía xa xa.
Dần dần, sắc trời đã gần tối.
Tống Du ngẩng đầu nhìn, hắn thấy phía xa xa từ sâu trong rừng trúc có khói bếp bốc lên, khói rất nhiều, hẳn là có một thôn xóm nhỏ đang sinh hoạt.
Có lẽ hắn có thể tá túc qua đêm nay.
Đang lúc hắn đang suy nghĩ, Tam Hoa Miêu phía trước đột nhiên dừng lại, con mèo ngừng chuyển động, nó ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía trước trước khi quay đầu lại nhìn về phía Tống Du, sau đó tiếp tục nhìn về phía trước.
Tống Du thong thả bước tới gần.
Nhìn theo ánh mắt của nó...
Hắn thấy một đứa con nít đứng một mình dưới gốc cây bách bên đường, là một bé trai, trông diện mạo khoảng bảy, tám tuổi, nó không khóc cũng không ồn ào, thay vào đó chỉ nhìn trái nhìn phải, trông vừa mờ mịt vừa ngơ ngác.
Bên sông có một cơn gió thổi qua khiến hắn phải rụt cổ lại.
"Là một đứa trẻ!"
"Tam Hoa Miêu tinh mắt ghê nhỉ."
"Mẹ nó đâu?"
"Không có ở đây."
"Vậy nó đi lạc sao!"
"Cũng có thể."
Tống Du nhìn khói bếp bay lên ở phía xa, tuy rằng bị rừng tre cản tầm nhìn, nhưng hắn vẫn thấy một góc của thôn đình. Có lẽ đứa trẻ này đến từ nơi đó.
"Đúng lúc ghê."
"Đúng lúc gì cơ?"
"Xem ra việc tá túc tối nay càng dễ hơn rồi."
"Thật vậy sao!"
Tam Hoa Miêu quay đầu lại, ngạc nhiên liếc nhìn Tống Du, rồi dường như hiểu ra điều gì đó, sau đó nó chạy từng bước nhỏ, tung tăng nhảy chạy về phía đứa trẻ đang đứng.
Đứa trẻ vẫn còn ngơ ngác, nó nhìn trái nhìn phải, ánh mắt ngơ ngác chẳng biết làm sao, mãi đến khi Tam Hoa Miêu đến gần hơn, nó mới như bị con mèo thu hút mà bắt đầu nhìn chăm chú vào Tam Hoa Miêu, thậm chí còn chẳng chớp mắt lấy một lần. Nhưng nó vẫn không có hành động nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận