Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 443: Đàm Khê Bảo Kiếm

Những cửa hàng ở vách đá hầu như đều có thắp đèn, người bán bày sạp hàng ở ven đường, không có ngoại lệ, tất cả đều đặt ngọn đèn dầu ở phía trước. Quầy hàng cũng không phải rất đông đúc, ở giữa còn có khoảng cách, thầm nghĩ có thể vẫn chưa tới lúc náo nhiệt.
Ánh sáng của nhiều ngọn đèn hợp lại, chiếu rọi lên vách đá thạch bích hai bên, chiếu rọi lên những gương mặt đeo mặt nạ hoặc vải che mặt, vô số ánh mắt giao nhau, tạo nên hương vị đặc biệt.
Giống như chợ quỷ chợ yêu ở trên núi Bình Châu năm ấy. ...
"Bây giờ không có quá nhiều người, ngươi tạm thời có thể kiếm chỗ chờ một lát, cũng có thể đi lên trước, từ nơi này đi xuống, đi chỗ nào cũng phải mất ba, bốn dặm."
Ngô nữ hiệp nói với hắn.
"Thừa dịp bây giờ không có ai, ta muốn bày quầy bán hàng để xử lý những đồ vật này trước, đợi lát nữa có nhiều người, sợ sẽ bị người nhận ra, bán xong ta sẽ chia tiền cho ngươi."
"Vậy ta đi trước một lát."
"Được!"
Ngô nữ hiệp tùy ý tìm một chỗ trống, lấy đao kiếm mà nàng nhặt được hôm qua từ trên ngựa xuống, sau đó bày ra phía trước. Nam tử che mặt có dáng người cao gầy bên cạnh nàng cất giọng thâm trầm.
"Vị nương tử này, người mọi khi bày hàng ở chỗ này không phải ngươi..."
"Liên quan cái rắm gì tới ngươi!"
Ngô nữ hiệp nói rõ ràng từng chữ, ánh mắt tỏa ra ý lạnh khiến người này im bặt.
Đạo sĩ thấy vậy liền bật cười, vị nữ hiệp này đang cho người kia biết thế nào là quy tắc.
Đạo sĩ cúi đầu xuống nhìn cô bé bên cạnh một cái, sau đó cất bước đi lên phía trước, sau lưng truyền tới tiếng rao hàng của Ngô nữ hiệp.
"Bảo đao bảo kiếm..."
"Đào Tuyền Bảo Đao thượng hạng..."
"Đàm Khê Bảo Kiếm..."
Nam tử cả người tỏa ra mùi hôi chua ở bên cạnh thét lên một tiếng rồi thổi cây châm đốt lửa lên, một ngọn lửa lớn bằng hạt đậu sáng lên, châm đèn xong, hắn bưng ngọn đèn đi tới phía đối diện với đạo sĩ, sau khi đạo sĩ rời đi, hắn liền ngồi xếp bằng xuống, ngọn đèn cũng được bày ở trước mặt quầy hàng của hắn.
Trong ánh sáng yếu ớt, hắn thấy người nọ bày bày một ít đồ vật trân quý.
Những món đồ ấy nồng đậm tử khí, khả năng lớn chính là đồ bồi táng.
Đạo sĩ thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi lên phía trước.
Tiếng rao hàng của nữ hiệp ở sau lưng cũng ngày càng xa.
Suốt cả chặng đường, hắn đã đi lướt qua không biết bao nhiêu người. Bên trong chợ quỷ, người tập võ trên giang hồ chỉ chiếm một bộ phận rất nhỏ, phần lớn là đủ kiểu người đa dạng khác nhau. Có rất ít người lộ ra gương mặt thật giống như đạo sĩ và cô bé, đa số chỉ có thể thấy mỗi đôi mắt của họ.
Có người tự lẩm bẩm nói chuyện, bàn luận chuyện trong cung, chuyện tranh chấp trong triều đình, những lời ấy đều là những lời không dám tùy tiện nói ra bên ngoài.
Đạo sĩ nhìn về phía họ, họ cũng nhìn về phía đạo sĩ.
Đạo sĩ không quan tâm tới họ, họ cũng không hỏi han gì đạo sĩ.
Bây giờ vẫn còn sớm, người bán người mua vẫn còn ít, nhân lúc còn vắng vẻ, đạo sĩ vừa hay có thể quan sát kẽ đất ở bên này.
Vách đá ở hai bên kẽ đất đều là vách đá tự nhiên, có chỗ thô ráp, có chỗ bằng phẳng, đường vân trên tầng đá chỗ sâu chỗ cạn, giống như tự nhiên mà vỡ ra. Tuy nhiên, nếu thật sự có đại năng dùng sức mạnh thần thông để xé đất ra, có lẽ khe ở ở hai bên vách đá cũng sẽ có hình dáng như vậy, vì thế khó mà đoán được lời đồn là thật hay giả.
Hai bên vách đá lại rất đáng để ngắm.
Kẽ đất nằm ở bên ngoài thành trì, vừa sâu vừa dài, ở giữa kẻ chính còn có vô số nhánh nhỏ, kinh thành nằm sát bên cạnh, trừ lúc giữa trưa ra, những thời điểm khác, ánh nắng đều không thể chiếu xuống dưới đáy, đây cũng là chỗ ẩn thân tự nhiên của đám lưu dân, khất cái, kẻ phạm pháp, tội phạm truy nã, thậm chí là cả lũ yêu ma quỷ quái.
Khắp nơi đều có dấu vết mà họ để lại. Trên lớp thạch bích ở hai bên, phàm là những nơi có thể khắc lên, đều có những hình vẽ nguệch ngoạc.
Có bích hoạ, cũng có văn tự.
Cũng có những đường cong không theo quy tắc nào.
Qua các vết tích được lưu lại, có hình vẽ được khắc bằng vật cứng giống như đá, cũng có hình vẽ được khắc bằng đao, kiếm, các loại chủy thủ sắc bén.
Đạo sĩ cầm đèn lồng lên, tới gần quan sát tỉ mỉ.
Có bức bích họa vô cùng đơn giản, được phác họa từ những đường cong đơn giản nhất, chất chứa những tình cảm nguyên thủy, thuần túy nhất. Có bức bích hoạ vô cùng tinh xảo, điêu khắc các hình ảnh động thực vật, con người, thần phật, có thể nhìn ra tác giả có trình độ cao thâm trên phương diện điêu khắc hội họa, cũng không biết tại sao người này lại lưu lạc tới đây.
Có bức yên bình an tĩnh, có bức méo mó, túy ý vẽ nên.
Cũng có những bức chỉ đơn giản là vẽ tinh linh.
Những văn tự được khắc trên này cũng rất đa dạng.
Chỉ xét đến chữ viết, từ chữ viết vô cùng xấu xí đến những nét chữ có phong phạm đại gia đều có thể được tìm thấy ở nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận