Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 363: Chỉ Có Một Cái Thôi Sao?

Nghĩ đến nàng cũng đã thành một thói quen, hắn cũng không hề cảm thấy kinh ngạc đối với gương mặt trong gương.
"Tam Hoa nương nương."
"Hả?"
Tiểu nữ đồng đưa ánh mắt nhìn về phía hắn, không mất đến một hơi thở, nàng lại nhanh chóng thu lại ánh mắt, liếc trộm một cái người trong gương, nàng đột nhiên phát hiện người trong gương giống y hệt nhau, nang không khỏi kinh ngạc.
"Đây là bát mua cho nương nương, sau này chúng ta ra ngoài, nương nương hãy dùng nó ăn cơm."
"Cũng là mua cho ta sao?"
"Đúng vậy."
"Chỉ có một cái thôi sao?"
"Phải rồi."
"Vậy ngươi không có sao?"
"Ta á..."
Tống Du suy nghĩ một chút mới nói:
"Lúc đi dạo ta đây có mua hai cái bánh màn thầu đến ăn."
"Được rồi!"
"Đi thôi..."
Người đàn ông đi về phía trước.
Tiểu nữ đồng một tay giơ gương đồng, một tay cầm chén nhỏ lung linh long lanh thanh nhã, đi theo phía sau hắn, khi thì cúi đầu nhìn một cái gương, khi thì cúi đầu liếc nhìn cái chén.
Người đến người đi tấp nập, hai bên cửa hàng tấp nập khách ra vào.
Đây là Tây Thị.
Một trong hai thành phố Đông Tây.
Đến Đại Yến, dường như họ đã hủy bỏ chế độ phường thị, chung quanh trong thành đều có cửa hàng, đều có thể bày sạp bày điểm, nhưng bản thân các thương gia đều có tính tập trung, tiền triều nam bắc hai thị cơ hồ đã bị vứt bỏ, nhưng đông tây hai thị lại theo thương nghiệp kinh tế phát triển càng ngày càng phồn vinh lên, nhất là Trường Kinh.
Bởi vì Đông thành nhiều quan hiển quý, Tây thành nhiều dân nghèo bách tính cùng Tây Vực nhân sĩ, Đông tây hai thị buôn bán cũng có chút bất đồng.
Thành phố Đông bán nhiều đồ xa xỉ, đồ đắt tiền.
Thành phố Tây bán nhiều đồ dùng của người dân, ngoài ra còn bán nhiều hương liệu từ Tây Vực, bán nhiều tơ lụa và đồ sứ.
Lúc nãy họ đi qua, bên tai có tiếng rao hàng, cũng có tiếng cò kè mặc cả, trước mắt là muôn hình muôn vẻ người, cũng là đủ loại kiểu dáng cửa hàng quán nhỏ, nhân gian phồn vinh, dân sinh muôn vẻ, đều ở trong này.
Tống Du chậm rãi đi ra Tây Thị, lại chỉ thấy một đám người đang vây quanh trước cửa dán cáo thị.
Đi qua xem, bên trên cáo thị mới là giải thích hiện tượng khác thường đêm qua ở Trường Kinh.
Đại ý là nói đương kim thiên tử cẩn trọng, đem quốc gia thống trị đến phồn vinh phú cường, trong triều đình cũng là một mảnh thanh minh, các triều đại cũng không sánh bằng bản triều đại này, đương kim tử thực là một vị thiên cổ minh quân. Trời xanh cảm động và nhớ nhung thánh minh hiền đức của hoàng đế bệ hạ, cho nên trời giáng điềm lành, đây là may mắn của Trường Kinh, may mắn của Đại Yến, dân chúng chớ ngạc nhiên.
Tống Du đọc cáo thị, khóe miệng lộ ra nụ cười. ...
Trước cửa sổ lầu hai.
Tiểu nữ đồng đã bỏ chiếc gương xuống, nhưng lại bưng chiếc chén mới của mình lên, nhìn ra bầu trời phía bên ngoài cửa sổ, ló đầu ra nhìn.
Một nửa chiếc chén là chứa nước.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trên thân chén trống rỗng lúc này như có một vòng hoa vỡ, những khoảng trống này không hề làm rỉ nước, điều này làm cho cô gái cảm thấy ngạc nhiên. Cô mở tròn hai mắt, cũng không kìm lòng được mà được đưa tay lên chạm vào nó.
Người khác nhìn vào động tác vừa rồi liền biết ngay, cô bé này tuy thân hình là người nhưng vẫn phảng phất đâu đó linh hồn là một con mèo.
"Đẹp lắm phải không?"
"Quả thực rất đẹp."
"Cái chén này rất quý đấy, số tiền mua được nó có thể mua vô số cái chén khác, hơn nữa nó cũng rất dễ vỡ. Nhưng ta biết Tam Hoa nương nương từ trước đến nay luôn cẩn thận, lại nhanh nhẹn hơn người, ta nghĩ là nó sẽ không dễ dàng bị vỡ mất."
"Có lẽ Tam Hoa nương nương có thể dùng chiếc chén này rất nhiều năm. Nếu sau này, nó vẫn không có vỡ, chúng ta sẽ tìm một chỗ chôn nó. Có lẽ trăm ngàn năm sau, sẽ có người đào nó lên, cất giữ cẩn thận như cổ vật, hoặc đưa cho mọi người trên toàn thế gian xem, bọn họ lúc ấy sẽ không ngừng thắc mắc và suy nghĩ xem chiếc chén này lúc đó là của ai, nó được dùng để làm gì."
"Là của Tam Hoa nương nương!"
"Đúng rồi..."
"Ừng ực..."
Tiểu nữ đồng bưng chén lên, uống một hơi cạn sạch nước trong chén.
Thấy cô không cần cúi đầu xuống để uống, Tống Du rất vui mừng.
"Cạch!"
Tiểu nữ đồng đặt bát xuống, xoay người đi tới trước mặt đạo nhân, nhìn chằm chằm vào vị đạo nhân:
"Luật âm dương."
"Được, ta sẽ chỉ nương nương."
Tống Du bất đắc dĩ, nói:
"Chỉ có điều trong các phương pháp tu luyện, cần cù chăm chỉ là quan trọng nhất, nhưng bên cạnh đó, nương nương cũng phải thuận theo tự nhiên, không thể quá vội vàng hay hấp tấp được."
"Nghe không hiểu."
"Không sao, từ từ sau này ta sẽ nói cho nương nương nghe."
"Nói bằng cách nào?"
"Từ từ nói."
"Vậy ngươi nói đi."
"Âm dương chi pháp, chú trọng nhất là hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, yêu tinh thường trước tiên chú trọng một bên, bên kia dùng để điều hợp, đến tu vi cao thâm. Sau đó, lại bổ túc bên kia, trọng tìm cân bằng, lấy cầu tinh tiến. Bất quá Tam Hoa nương nương vừa xuất thân thần linh, lại cùng ta ở chung lâu, âm dương vốn là cân đối, ngược lại có thể ngay từ đầu liền mưu cầu âm dương cân bằng, đây là đại đạo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận