Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 417: Hai Lần

"Không biết, hình như là thịt nai với thịt gà, đem chiên xong rồi hấp lên"
"Hoàng thượng mỗi ngày đều ăn ngon như vậy sao?"
"Cũng không phải."
"Ngươi định đi đâu để tránh tình thế này?"
"Nhớ đến năm đó lúc tại hạ ở Dật Đô, tại hạ cũng thường đi ra ngoài thăm viếng danh sơn cung quan, các vị cao sĩ ngoài thành, hôm nay tới Trường Kinh lâu như vậy, càng ngày càng nóng ruột, đúng thật không dễ xuất hành. Nhưng ngoại trừ ra khỏi thành để đi xem hạnh hoa cùng bắt qua vài lần yêu quỷ ra, tại hạ chưa từng đi qua nơi nào khác."
Tống Du cười nói:
"Vừa lúc ta muốn ra ngoài thăm thú."
"Ngươi đi đâu tìm? Định tìm ai? Vị cao sĩ nào sao?"
Ngô nữ hiệp sốt sắng liên tiếp hỏi, hỏi xong lại cúi đầu ăn.
Hôm nay tại yến hội trong cung, nói đến chỗ huyền kỳ tiên huyễn của thiên hạ, Tống Du liền hỏi quốc sư có những vị cao sĩ nào ở Trường Kinh.
Đầu tiên Quốc sư nói mấy lời khen tặng, sau đó ngài nói, theo như hiểu biết của ngài, Trường Kinh có bốn vị cao sĩ, có lẽ truyền sĩ ở Phục Long Quan trước mặt cũng xứng đáng được xưng là cao sĩ.
Một vị là Vãn Giang cô nương Hạc Tiên Lâu, một thân cầm nghệ xuất thần nhập hóa, có thể dẫn phát kỳ quan thiên địa, tình nhật lai vũ, hạ nhật lai tuyết, kỳ kỹ như vậy, nghĩ đến dù là truyền sĩ của Phục Long Quan cũng sẽ lâm vào sợ hãi than.
Một vị là họa sĩ mới vào thành vào mùa đông năm ngoái, chính là truyền sĩ của Đậu đại gia năm đó, mặc dù không có tài nghệ thông thần nhưng cũng bất phàm, có lẽ Tống Du sẽ cảm thấy hứng thú.
Một vị là thần y ngoài thành, nghe nói có khả năng cứu sống được người chết, còn am hiểu cắt thịt nối xương, còn có thể mở hôp sọ chữa bệnh, rất tài năng. Trong thành rất nhiều vương công quý tộc mời hắn đi chữa bệnh, bao gồm cả Hoàng thượng ngồi cùng bàn đều từng mời hắn đến trong cung trị bệnh cho Thượng hoàng hậu, nhưng mặc kệ gia thế cao hơn nữa, cũng thường thường không tìm thấy hắn, ngược lại bách tính nghèo khổ các nơi thường thường gặp hắn ra ngoài chữa bệnh từ thiện, đủ để nói rõ tâm địa thiện lương.
Thế gian tôn thờ thần tiên hạ phàm.
Có lẽ sau khi chết thực sự có thể trở thành thần tiên.
Một vị còn lại là Xà Tiên ngoài thành, là Xà Tiên năm đó Thái Tổ Hoàng thượng phong, tu hành trong núi cách ngoài thành ba trăm dặm, nghe đồn đã có phong thái Chân Long, thường làm chút việc thiện, nhưng thế sĩ đi tìm, lại tìm không thấy.
Nghe nói thần y với Xà Tiên có chút giao tình, có lẽ không phải giao tình mà là chuyện gì khác. Thần y đi trong núi hái thuốc, luôn bị nguy hiểm rình rập, Xà Tiên cảm động công đức của hắn, thường thường phù hộ hắn.
Quốc sư còn nói, chắc chắn Xà Tiên có chút quan hệ với Phục Long Quan sư tổ.
Hai vị trước Tống Du đều đã thấy qua, hai vị còn lại, có thể hắn phải đi tìm.
"Nghe nói ra khỏi thành tiến về hướng bắc, có một vị thần y, y thuật thường làm người ta kinh hãi, nhưng thập phần cao minh, phẩm hạnh càng cao thượng, tại hạ muốn đi tìm, diện kiến một phen."
"Thái thần y sao?"
"Nữ hiệp cũng biết vị này sao?"
"..."
Ngô nữ hiệp lại nhíu mày.
Tống Du liền nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng ăn xong.
Cũng may Ngô nữ hiệp là vị giang hồ nữ tử, tính tình tiêu sái, là một nữ sĩ bình thường, nếu là người khác bị nhìn chằm chằm như vậy chắc chắn sẽ ăn không thoải mái.
Chỉ thấy nàng nhai đi nhai lại, nuốt xong đồ trong miệng, nàng mới lên tiếng:
"Thái thần y ở trên núi Bắc Khâm cách ngoài thành hơn một trăm dặm về phía bắc, nhưng quanh năm ngài ấy không ở trong nhà, Bắc Khâm lại khó tìm, rất nhiều vị quan lớn nhiều lần phái người đi tìm nhưng cũng không tìm được, ta cũng đi tìm hai lần, nhưng hai lần đều không có duyên, không tìm thấy bóng dáng ngài, hai ngày nay bên kia lại có chút loạn, ngươi đi thì chắc cũng tìm không ra."
"Nữ hiệp đi tìm Thái thần y có chuyện gì?"
"Tất nhiên là tìm ngài ấy có việc."
"Như thế này..."
Tống Du gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ lại hỏi:
"Vậy gần đây vì sao Bắc Khâm Sơn lại loạn vậy?"
"Cũng không phải liên quan đến ngươi."
"Chuyện này nói thế nào?"
"Chuyện phủ Thái úy, mặc dù trong dân gian truyền đi rất loạn, quan phủ cũng có hạ lệnh bịt miệng, nhưng lại không gạt được họ."
"Nghe nói ngày thái úy chết, trước khi chết, còn bảo người hầu trải giấy lấy mực vẽ tranh, làm như muốn vẽ tranh, điều này rất dễ khiến người giang hồ liên tưởng đến truyền sĩ Đậu đại gia trước đây mọi người ra sức đi tìm nhưng lại đột nhiên biến mất khỏi Trường Kinh. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hẳn là đã sớm có người tra ra Đậu đại sư trốn ở phủ thái úy, cũng lén vào điều tra qua, nếu không thì trước đó một thời gian mèo nhà ngươi cũng sẽ không thấy có mãnh hổ đuổi người trên đường lúc nửa đêm."
"Đậu đại sư trốn tới Bắc Khâm Sơn?"
"Có người nói đã thấy ngài ấy ở đó."
Ngô nữ hiệp nói:
"Cho nên hiện tại bên kia rất loạn, vừa có võ sĩ do quan to quý sĩ nuôi dưỡng, cũng có cao thủ xuất thân giang hồ đại phái, còn có thể có một số người không rõ thanh danh nhưng thân thủ rất tốt như Thư Nhất Phàm, cùng với một ít người khác. Tóm lại ngư long hỗn tạp, ta phỏng chừng Thái thần y dù gần đây ở nhà, cũng phải đi ra ngoài tránh náo động."
Bạn cần đăng nhập để bình luận